Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 160: (NT19)

Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:34:11
Lượt xem: 109

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thánh thượng?”

 

Giám chính chấn động trong lòng, sợ hoàng đế nghi ngờ, liền nâng cao quyển sách tàn khuyết chuột gặm, vội vàng : “Thánh thượng minh, vi thần câu nào cũng là sự thật, tuyệt dám dối gạt thánh thượng!”

 

Vũ Đế liếc quyển sách cũ nát , giọng điệu khó phân vui buồn, “Thật ? Cuốn sách quá cũ, e rằng chắc chính xác...”

 

“Không thể nào!”

 

Giám chính suýt nữa thề độc, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đây là phương pháp tổ tiên để , tuyệt đối thể đùa giỡn hậu bối.”

 

Im lặng một lát, Vũ Đế hỏi: “Cần gì?”

 

“Cái …”

 

Giám chính cúi đầu, ngữ khí mang theo một chút do dự: “Khởi bẩm thánh thượng, sách ghi đầy đủ, chỉ cần tắm trong nguyệt hoa của ngày Thất Tinh Liên Châu, mới thể tái hiện dị tượng, về phần cần vật ngoại trận pháp phụ trợ , còn cần vi thần nghiên cứu kỹ hơn.”

 

Vũ Đế nhàn nhạt “ừm” một tiếng, trầm giọng dặn dò: “Nhanh chóng nghiên cứu, đây là cơ hội duy nhất, trẫm vạn vô nhất thất.”

 

Giám chính vội vàng lĩnh chỉ, trong lòng từ bỏ ý định cầu công. Thánh thượng quả nhiên là thánh thượng, vui giận lộ. Hắn cảm thấy hoàng đế dường như quá “trở về”, nhưng vẫn hạ thánh chỉ như , khiến đoán nổi.

 

Team Hạt Tiêu

Ai da, năm nay vận xui, lẽ trong các đời giám chính, chỉ là nhận một thánh chỉ kỳ quái thế – đưa hoàng đế .

 

Ban đầu còn tưởng thánh thượng mắc chứng điên, nhưng ngoại trừ chuyện , thánh thượng vẫn thượng triều xử lý chính sự, trù tính mưu lược, vẫn là vị hoàng đế minh thần võ của bọn họ. Trong lúc tra sách, tranh thủ quan sát thiên tượng, Bắc Thần sáng, đế tinh rực rỡ chiếu rọi bốn phương, là điềm báo quốc thái dân an.

 

Mà ngôi Bắc Thần sáng chói , hề dấu hiệu sắp rơi rụng.

 

Giám chính nghĩ ngợi một lát, : “Thánh thượng vất vả vì chính sự, lo nghĩ vì bách tính, thật là phúc của muôn dân. vi thần , một căng một chùng mới là đạo lý lớn, mong thánh thượng bảo trọng long thể, vạn nhất , xin lập tức tuyên ngự y…”

 

Đối mặt với một vị hoàng đế nóng nảy, giám chính chọn từ ngữ cẩn thận vô cùng, định bụng khuyên bảo hoàng đế xem ngự y. Hắn nghi ngờ đây căn bản là “hồn phách lạ lẫm”, mà lẽ do thánh thượng bệnh trong đầu.

 

Chỉ tiếc, nịnh nọt đập trúng chân ngựa, Vũ Đế vốn căm ghét những kẻ xu nịnh, cau mày : “Ồn ào.”

 

Giám chính: “…”

 

Hắn dám thêm nữa, chỉ thấy ánh mắt hoàng đế sâu thẳm, dừng cuốn sách cũ nát hồi lâu. Giám chính sợ hoàng đế đột nhiên nổi giận, cướp mất bảo bối mà tìm , bàn tay nhịn thu một chút.

 

May , Vũ Đế gì cả, chỉ im lặng một lúc phất tay áo rời .

 

Giám chính thở dài một nhẹ nhõm, chống đỡ đôi chân tê rần dậy, mặt lộ vẻ : Hắn tạo nghiệp gì đây!

 

Nguyên bản, Khâm Thiên Giám là chức quan nhàn tản nhất triều đình, hoàng đế mê tín đạo thuật, ngay cả ngày hoàng đạo cũng cần họ tính toán, cả năm chỉ cần dự đoán mưa tuyết vài mùa thu hoạch. Quan cao lộc hậu, thanh nhàn vô ưu, đúng là cuộc sống thần tiên!

 

Quả nhiên, lương bổng triều đình bữa nào là ăn . Hiện tại báo ứng chệch, nghĩ đến gương mặt âm trầm của hoàng đế và cái đầu sắp rơi xuống của , giám chính tối sầm mắt, suýt chút nữa ngất .

 

“Sư phụ, chứ?”

 

Khâm Thiên Giám khác với các nha môn bình thường, đều xưng hô bằng thầy trò. Một tiểu đồ lanh lợi bước lên đỡ giám chính, lo lắng : “Sư phụ, một tháng , vạn nhất…thánh thượng đem chúng tế trời ?”

 

Hắn mới mười ba tuổi, chết.

 

“Xúi quẩy! Nói gì mà may thế!”

 

Giám chính vui, vỗ nhẹ đầu đồ , bề ngoài nghiêm khắc, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Hoàng đế thủ đoạn sấm sét, đến lúc đó xảy chuyện gì, căn bản dám nghĩ tới.

 

Tiểu đồ mắt tròn xoe, đảo đảo như hạt đậu đen, lộ vẻ tinh ranh.

 

“Sư phụ, con một kế, lẽ thể giúp Khâm Thiên Giám thoát nạn.”

 

Dưới ánh mắt nghi hoặc của giám chính, đồ len lén quanh, thấp giọng : “Nghe hôm nay vốn xử tử một nhóm cung nhân, thánh chỉ cũng hạ.”

 

“Là hoàng hậu nương nương cầu xin, bây giờ đang giam ở Cấm Long Ty xét xử, tám chín phần là thể giữ mạng.”

 

“Nương nương khoan dung nhân từ, đến lúc đó thực sự còn cách nào, chúng thử cầu xin xem .”

 

 

Gió nhẹ thổi qua, lay động bức họa đồ Âm Dương Bát Quái tường, cũng thổi tan tiếng thì thầm của thầy trò hai .

 

 

---

 

Nội tâm Vũ Đế hề bình lặng, để dập tắt làn sóng cảm xúc kỳ quái trong lòng, đến diễn võ trường. Khi nắm chuôi đao, bất giác nghĩ đến cặp song sinh .

 

Ngày trở về định, lúc hai đứa trẻ, bỗng nhiên trở nên bao dung hơn. Không còn thấy Hoài Lăng ít lời là đáng ghét, cũng còn thấy Minh Châu ngỗ nghịch là chướng mắt. Hai đứa nhỏ đều là mầm non giỏi luyện võ, chịu khổ, giống .

 

Không đúng, là giống “ ”.

 

Vũ Đế lập tức mất hứng.

 

Thị vệ bên cạnh thấy hoàng đế hồi lâu động đậy, tưởng thánh thượng thương hôm qua khỏi, liền khom lưng hỏi cần tuyên ngự y .

 

Vũ Đế giật , lúc mới nhớ vết thương đóng vảy chân.

 

Hắn khoát tay: “Không cần.”

 

Không là ảo giác của thị vệ , cảm thấy thánh thượng tâm trạng , ngay cả vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu . Bị vẻ giả dối mê hoặc, thị vệ bạo gan tiếp lời:

 

“Không thánh thượng ý loại binh khí nào? Thuộc hạ dù kém cỏi, vẫn thể bồi thánh thượng luyện tay.”

 

“Không cần.”

 

Vũ Đế nữa từ chối, thực sự tâm trạng tệ, hề tức giận, chỉ : “Trẫm tùy ý dạo, cần theo.”

 

Bước chân của Vũ Đế “tùy ý dạo”, lơ đễnh thế nào đến Phượng Nghi Cung.

 

Lúc đó, gió xuân phơi phới, Giang Uyển Như đang ghế trúc gốc đào, trong lòng ôm một con thỏ trắng như tuyết, cho nó ăn lá rau xanh. Những cánh hoa đào phớt hồng rơi xuống, vài cánh vương búi tóc đen nhánh của nàng.

 

Một bóng đen phủ xuống, Giang Uyển Như ngẩng đầu, hoàng đế bất động bên cạnh nàng, như một ngọn núi cao.

 

“Trẫm giúp nàng.”

 

Dứt lời, xòe tay , lòng bàn tay chai sạn vì luyện đao kiếm, mấy cánh hoa đào rơi trong đó.

 

Giang Uyển Như: “…”

 

Hắn nhượng bộ vẫn kín đáo như khi, nếu phu thê nhiều năm, e rằng nàng khó mà hiểu thâm ý của .

 

Giang Uyển Như khẽ lạnh, xoay tiếp tục cho con thỏ nhỏ đầu gối ăn.

 

Vũ Đế như cái bóng theo nàng, hai đều hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc chẳng khác nào hai đứa trẻ ba tuổi, nàng , theo, một lời. Đến khi Giang Uyển Như thực sự nhịn nổi nữa, thì Vũ Đế mở miệng :

 

“Hôm nay bôi thuốc.”

 

Giang Uyển Như liếc chân , giọng châm chọc: “Ôi chao, thần còn tưởng bệ hạ đồng da sắt, cần bôi thuốc chứ.”

 

“...”

 

Vũ Đế day day trán, hiếm khi buột miệng quát câu “to gan!”.

 

Hắn : “Trẫm cũng là , tất nhiên đau.”

 

Giang Uyển Như nghẹn lời. Nàng sợ nổi giận, nhưng mỗi khi nghiêm túc như càng khiến khó chịu. Dù cũng là phu thê nhiều năm, nàng vẫn lo cho .

 

Nàng bĩu môi, đặt con thỏ nhỏ xuống đất, nhẹ nhàng đẩy lưng nó một cái. Con thỏ nhỏ nhai nhóp nhép, hai má phồng lên, ăn xong thì rũ rũ bộ lông mềm mượt, từ từ nhảy đến bên cạnh Vũ Đế, cọ đôi giày gấm thêu mây của .

 

“Nhìn con vật nhỏ , ngốc nghếch kìa.”

 

Giang Uyển Như bật , Lục Phụng chính là kẻ tội đồ bắt con thỏ về. Mãi nàng mới , đích cưỡi ngựa khỏi thành ba ngày để bắt nó về.

 

Nguyên nhân cũng chỉ là Liễu Nguyệt Nô tặng nàng một con thỏ, bèn đem con thỏ đó cho Minh Châu, tự bắt một con khác cho nàng. Giờ đây nó nuôi hai, ba năm .

 

Với một con thỏ, bấy nhiêu tuổi là già, còn linh hoạt như nữa. Đợi nó nhảy khỏi chân Vũ Đế, Giang Uyển Như trong điện lấy bình sứ, như hôm qua, cẩn thận bôi thuốc cho hoàng đế.

 

Vũ Đế mặc cho nàng hành động. Hắn sắp rời , dù cũng là thể của "", tới đây một chuyến, cũng nên để sẹo cho "".

 

Lục Phụng vốn trầm mặc, Vũ Đế càng ít lời hơn. May mà Giang Uyển Như để bầu khí lặng xuống, bôi thuốc kể chuyện thú vị về con thỏ .

 

Như khi, nàng , . Một lúc , Giang Uyển Như bất chợt thở dài, giọng điệu chợt trở nên buồn bã:

 

“Dạo gần đây nó ăn ít , hỏi trong chuồng thú, họ bảo con thỏ già , ăn nổi nữa.”

 

“Nó sống đến mười năm là thọ, ban đầu nghĩ đó là chuyện , nhưng nghĩ , mười năm cũng ngắn, như bóng câu qua cửa sổ. Chàng xem, Hoài Lăng và Minh Châu đều mười tuổi .”

 

Nàng khổ: “Cũng tại cả, đừng tặng mấy con vật nhỏ nữa.”

 

Vũ Đế bỗng dưng trách móc. Hắn còn học sự kiệm lời của Lục Phụng, khỏi hỏi ngược : “Sao trách trẫm? Chỉ vì trẫm mang nó đến bên nàng?”

 

nàng cũng , ban đầu là nữ khả hãn của Hồ giở trò . Tuy từng gặp Liễu Nguyệt Nô, nhưng trong lòng sinh ác cảm, cảm thấy chắc chắn tâm tư bất chính, hạng lành gì.

 

Hắn hiếm khi cùng chiến tuyến với "", cảm thấy "" đúng!

 

Giang Uyển Như lườm , trách: “Còn nữa, chẳng do bắt đầu ?”

 

Nàng từng nhận ba con thỏ trắng như tuyết, đầu tiên là đường hành quân, Lục Phụng sợ nàng buồn chán nên bắt cho nàng một con. Sau đó, con thỏ nhỏ đó nữ khả hãn của Hồ bắt trong phủ tướng quân ở Vệ Thành. Nàng lầm tưởng nàng thích thỏ, thế nên vị khả hãn Hồ mới lặn lội ngàn dặm mang thỏ tới tặng.

 

Vũ Đế còn duyên cớ , khẽ gật đầu: “Thì .”

 

Giang Uyển Như mắng: “Cái gì mà ‘thì ’? Chuyện , chẳng lẽ quên ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-160-nt19.html.]

“Ừm.”

 

“Thật sự quên ?”

 

Giang Uyển Như nghi hoặc . Chuyện qua hơn mười năm, quên cũng là lẽ thường. trí nhớ của Lục Phụng nay luôn , chuyện liên quan đến Liễu Nguyệt Nô, còn nhỏ nhen như lỗ kim, ngay cả nàng cũng nhớ, quên ?

 

Nàng hỏi: “Vậy còn nhớ... còn nhớ Lạc Vân trấn ?”

 

Nơi chắc quên chứ.

 

“Lạc Vân trấn…”

 

Vũ Đế đương nhiên đây là một trấn nhỏ ở biên giới, cũng là nơi khởi nghiệp của Bùi khanh. sắc mặt của hoàng hậu, rõ ràng chỉ thế.

 

Hắn trầm ngâm một lát, : “Trẫm thể quên nơi đó.”

 

Vũ Đế chằm chằm Giang Uyển Như, chậm rãi bổ sung: “Nhắc tới chuyện chỉ thêm phiền lòng, đừng nữa.”

 

Ừm…cũng đúng. Hắn vốn thích nàng nhắc đến Bùi Chương.

 

Giang Uyển Như gạt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cẩn thận bôi thuốc cho hoàng đế. Vào trong ngoài, thấy Vũ Đế vẫn theo nàng, nàng trêu chọc: “Sao thế, hôm nay bệ hạ bận ?”

 

Dạo gần đây suốt ngày ru rú trong ngự thư phòng, cũng chẳng thấy chăm chỉ như .

 

Vũ Đế hừ một tiếng, vẻ mặt thoáng chút khinh thường: “Những chuyện vặt vãnh đó, cần trẫm bận tâm.”

 

Dù là Vũ Đế Lục Phụng, đều xử lý chính sự thành thạo, mấy thứ đó chẳng đáng nhắc đến. Hắn bụng nàng, ánh mắt sâu xa khó đoán: “Trẫm chuyện quan trọng hơn.”

 

Dạo gần đây nàng gặp ác mộng, trong cung cũng sạch sẽ. Dù phụ nữ tùy hứng kiêu căng, bất kính với đế vương, nhưng may mắn là cái bụng của nàng tranh giành, nàng đang mang long tử hoặc hoàng tôn, là huyết mạch của Đại Tề.

 

Hắn bảo vệ nàng.

 

Vì Đại Tề.

 

Cảm nhận ánh mắt nóng rực của Hoàng đế, Giang Uyển Nhu hổ tức giận che lấy bụng , xoay bỏ .

Đáng ghét! Chuyện thể qua loa bỏ qua !

 

Hoàng hậu nương nương, khác hẳn vị Hoàng đế nhàm chán , lúc nào cũng tìm thú vui cho . Nàng mày mò mấy món điểm tâm theo thực đơn, gọi ngự thiện phòng đến lấy công thức. Sau đó, nàng dạo một vòng quanh những chậu hoa yêu quý của , thu nhặt cánh hoa rơi, rửa sạch, phơi khô chiếu nghiền nát.

 

Vũ Đế đến hoa cả mắt, còn Hoàng hậu vui vẻ rằng nàng đang dưỡng cơ cao.

Vài ngày , nàng sẽ đun sôi những cánh hoa , nghiền nát ngọc trai thành bột, trộn cả hai với để tạo thành cao dưỡng da.

 

Vũ Đế làn da trắng mịn tựa ngọc phát sáng của nàng, thật sự hiểu vì nàng cần dùng mấy thứ dung tục ? Rốt cuộc là cao dưỡng da dưỡng nàng, nàng dưỡng cao dưỡng da đây?

 

Chẳng lẽ trong cả hoàng cung còn cung nữ nào , mà nàng tự tay việc ?

 

"Nhờ khác thì còn gì thú vị nữa?"

 

Giang Uyển Như liếc một cái, đưa chiếc thùng gỗ đặt gáo nước cho :

"Chàng múc cho một thùng nước ."

 

Nếu chính sự gì để , thì cũng đừng rảnh rỗi nữa, đến giúp nàng việc !

 

Vũ Đế cúi đầu chiếc thùng nhỏ nhắn, ánh mắt lướt qua dáng vẻ "bận rộn" của Giang Uyển Như, chân mày nhíu .

Hắn cho nàng rằng là thiên tử, là quân vương của nàng, là phu quân của nàng, chứ gia nô sai vặt.

 

"Nhanh lên nào, hôm nay còn nhiều việc đấy!"

 

Giang Uyển Như xoay thúc giục, thấy Vũ Đế vẫn yên bất động, nàng khẽ thở dài, bước đến gần, bất ngờ kiễng chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua môi như chuồn chuồn lướt nước.

 

"Được , mau , đợi ."

 

Chỉ là một thùng nước thôi, mà nàng hệt như lời thề non hẹn biển . Giang Uyển Như cũng tự thấy bất đắc dĩ, vì Lục Phụng quá mức trầm lặng. Hắn ngày nào cũng chỉ ba việc: phê tấu chương, sách, luyện võ. Hắn chịu mang tấu chương đến cung Phượng Nghi để phê duyệt, mà nơi cũng chẳng võ trường cho luyện tập.

 

Lục Phụng khó tính, sách, nàng gì cũng , chỉ cần hai ở bên là đủ. là hoàng đế, hơn nữa còn là một vị hoàng đế tính khí lắm. Khi đặt chân đến đây, cung nhân nào cũng nơm nớp lo sợ, ngay cả một câu đùa cũng dám. Các Thái phi cũng chẳng còn đến tìm nàng đánh bài.

 

Một Phượng Nghi cung rộng lớn, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

 

Giang Uyển Như thích bầu khí , bèn nghĩ cách sai Lục Phụng giúp đỡ. Ví dụ như bảo tưới nước cho cây cỏ của nàng, hoặc giao cho mấy việc chân tay, dù da dày thịt chắc, dễ mệt mỏi. Ban đầu, Lục Phụng , dù trông giống một võ phu, nhưng thực chất là công tử xuất từ danh môn thế gia, yêu sạch sẽ, khinh thường bùn đất cỏ rác. Giang Uyển Như khuyên dỗ, thỉnh thoảng cho chút lợi lộc mới sửa cái thói đó của .

 

Giờ đây, con cái dần khôn lớn, thiên hạ thái bình, bốn phương an , mỗi ngày trôi qua đều êm đềm. Giang Uyển Như nghĩ cách tìm việc để . Nàng sinh làn da trắng mịn như tuyết, trong cung cũng thiếu dược liệu quý, dưỡng da cao thì cả đống, nhưng nàng chỉ cuộc sống chút thú vị. Lục Phụng thích chạy đến chỗ nàng, nàng bày trò trêu chọc cũng gì sai.

 

Lâu dần, Hoàng đế và Hoàng hậu trở nên ăn ý, cần Giang Uyển Như mở lời, Lục Phụng tự giác “ mắt ” mà việc. Ngay cả bọn trẻ cũng thích đến Phượng Nghi cung tìm phụ hoàng, vì ở đây, trầm vững chãi, tuy vẫn ít , nhưng chút ấm của cha.

 

 

Vũ Đế hiểu những vòng vo khúc khuỷu giữa hai , trong thoáng chốc sững sờ tại chỗ, đồng tử co rút , sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tâm tình phức tạp khó lường.

 

Mặc kệ trong lòng đang dậy sóng, Giang Uyển Như chẳng hề , vẫn luôn miệng thúc giục. Vũ Đế vội vã rời , nhưng chỉ chốc lát , trở , xách theo chiếc thùng gỗ nhỏ đặt mặt đất.

 

Chiếc thùng vật dụng của nông dân ngoài đồng, mà là cung nhân đặc biệt riêng cho Hoàng hậu, nhỏ nhắn tinh xảo. Một hình cao lớn như Vũ Đế xách một vật bé xíu như , trông phần buồn . Giang Uyển Như nhịn mà bật , đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, ánh mắt lấp lánh như dòng nước mùa thu dịu dàng.

 

“Ngây gì thế, buông tay nào.”

 

Nàng cầm lấy quai xách, nhưng vẫn nắm chặt buông. Vũ Đế chợt bừng tỉnh, vội vàng lùi về hai bước, thậm chí chút loạng choạng.

 

“Sao ?”

 

Giang Uyển Như lo lắng hỏi: “Có vết thương chân đau ?”

 

Lạ thật, vết thương đó đóng vảy mà, cũng sâu lắm, dáng vẻ ? Một hình cao lớn mà toát vẻ cô đơn khiến nàng xót xa.

 

“Không .”

 

Vũ Đế nàng, giọng khàn khàn: “Còn cần ?”

 

“Hả?”

 

“Nước.”

 

Giang Uyển Như thành quả hôm nay, lắc đầu: “Thôi , nghỉ một lát , bảo cung nhân .”

 

Nàng xoay thu dọn dụng cụ, Vũ Đế gì, lặng lẽ xách thùng nước, mấy . Mỗi Giang Uyển Nhu nhận nước, ánh mắt cứ chăm chú nàng, khiến nàng ngượng ngùng thôi.

 

“Chẳng lẽ mặt thần gì bẩn ?”

 

Vũ Đế chăm chú nàng, trầm giọng : “Nàng vẫn …”

 

Nói nửa câu, bỗng ngừng , đột nhiên cụp mắt, trầm giọng bảo: “Thân thể nàng nặng nề, đừng quá mệt nhọc.”

 

Không đợi Giang Uyển Như lên tiếng, liền xoay rời , để nàng với một bụng đầy thắc mắc, cố gắng suy nghĩ ý tứ trong lời .

 

Hầy, ! Ngày nào cũng bảo nàng đừng suy nghĩ lung tung, cho rõ ràng. Thân thể nàng nặng nề chỗ nào chứ? Còn nữa, sai ngự y đến bắt mạch an thai cho nàng gì, thật khó hiểu!

 

 

Vũ Đế nặng trĩu tâm sự, sớm quên mất chuyện sai ngự y đến khám mạch cho Hoàng hậu. Giang Uyển Như cũng chẳng để tâm, hai vẫn sống như đây. Ban ngày, Hoàng đế phê duyệt xong tấu chương liền đến Phượng Nghi cung, gì khác, chỉ yên lặng nàng.

 

Nhìn nàng ghế quý phi thoại bản, lười biếng thoải mái; nàng tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ; nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Minh Châu, ánh mắt dịu dàng như nước.

 

Nhìn lâu , Giang Uyển Như cảm thấy ngại ngùng, rảnh rỗi bèn kéo Hoàng đế chơi cờ. Nàng thực sự giỏi cờ, quân chẳng theo quy luật gì, Vũ Đế thắng nàng dễ như trở bàn tay. Chơi vài ván, sắc mặt nàng dần hiện vẻ chán nản, ngay khoảnh khắc đó, Vũ Đế đột nhiên “tự lĩnh hội”, “thua” nàng một ván.

 

Nàng vui.

 

Vũ Đế cũng vui.

 

Hoàng đế vui vẻ, tiền triều hậu cung đều bình yên. Cứ thế trôi qua mười mấy ngày, trong lòng Giang Uyển Như bắt đầu hoài nghi.

 

Lục Phụng vấn đề gì ?

 

Ban ngày cứ bám lấy Phượng Nghi cung, đuổi cũng , ban đêm cũng lưu – nhưng là ở thiên điện.

 

Hắn mười ngày nay chạm nàng , mà nàng thì vẫn tới kỳ nguyệt sự, điều bình thường chút nào.

 

Mặc dù cái thứ đó của chẳng khác gì con lừa, nhưng bao năm mài giũa, hai vô cùng ăn ý. Nghỉ ngơi một hai ngày thì nàng vui, nhưng nghỉ mãi… nàng chút mong đợi.

 

Hắn luôn kiếm cớ để né tránh. Hôm nay, Giang Uyển Như quyết tâm, ban ngày sai ngự thiện phòng nấu một bát canh thịt dê cho . Đến tối, khi Hoàng đế dậy định rời , nàng bất chợt kéo lấy tay áo .

 

“Chàng cứ thế mà ?”

 

Những ngón tay mềm mại khẽ vuốt ve vạt áo , chầm chậm men theo, móng tay dài nhẹ lướt qua mu bàn tay rụt .

 

Ánh mắt Vũ Đế tối sầm, cúi đầu rút tay áo . Lực đạo của nàng nhẹ nhàng như , thế mà cảm thấy dùng hết sức lực.

 

“Đừng nghịch.”

 

Giọng trầm thấp trong màn đêm, “Nàng… thể tiện, đừng tùy hứng.”

 

Hắn luôn ghi nhớ rằng, đến từ thế giới khác, rời .

 

Mà nàng là thê tử của “” – Lục Phụng. Hắn chiếm đoạt nàng, chỉ vì bảo vệ hoàng nhi trong bụng nàng, mới lưu Phượng Nghi cung.

 

“Thân thể tiện? Thần dám hỏi, thần gì mà tiện?”

 

Giang Uyển Như u oán , ánh mắt khiến Vũ Đế gần như chịu nổi. Hắn khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng đáp:

 

“Nghe lời, dù vì nàng, cũng nên vì hoàng nhi trong bụng nàng mà nghĩ.”

 

 

Loading...