Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 165: (NT24)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 05:42:37
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh An Hầu nhận tin mà sững sờ, trợn trừng mắt, kinh ngạc :

"Tín vật gì? Tiểu nữ...tiểu nữ từ nhỏ nuôi dưỡng trong khuê phòng, luôn giữ phép tắc, từng khỏi phủ mà."

 

Lục Phụng vội vàng, chậm rãi xòe tay, lòng bàn tay đặt một miếng ngọc bội màu sắc óng ánh mịn màng.

 

"Năm , nữ quyến của Ninh An Hầu phủ ngoài thưởng hoa đăng, lệnh tiểu thư suýt kẻ gian bắt cóc, cứu nàng một mạng, đưa nàng bình an trở về phủ."

 

"Ân cứu mạng, lấy báo đáp. Hai phủ ước định hôn sự, chỉ chờ lệnh tiểu thư cập kê, hai nhà sẽ kết , trở thành thông gia. Hầu gia còn nhớ chứ?"

 

Ninh An Hầu lăn lộn quan trường, lão luyện khôn ngoan, nhưng lúc một hậu bối cho á khẩu. Sự kiện hoa đăng và hùng cứu mỹ nhân quả thực xảy , nhưng đó là tam tiểu thư Giang Uyển Tuyết nhà ông!

 

Trước đây ông dốc sức tìm cách mượn chuyện để kết với phủ Lục Quốc Công, nhưng Lục phủ đều hờ hững. Hôm nay, nếu Lục Phụng chủ động mở lời cầu hôn tiểu thư đích nữ của phủ, đó chính là chuyện đại hỷ, đáng để phủ treo đèn kết hoa ăn mừng. Chỉ điều, vạn ngờ, cưới là một thứ nữ đầy mười tuổi!

 

Chẳng lẽ phận của Lệ Chất gì đáng nghi, Lục thế tử mượn cớ thử dò xét?

 

Trong lòng Ninh An Hầu căng thẳng, mặt cứng đờ, giọng cứng nhắc:

"Lục thế tử đùa ."

 

Lão tất nhiên tin Lục thế tử mắt mù lòng loạn, nên cũng phản bác chuyện Lục Phụng cứu ai hôm đó. Lão vội vàng từ chối:

"Tiểu nữ tướng mạo tầm thường, nào dám trèo cao với công phủ? Thế tử xin đừng đùa."

 

Lục Phụng hừ lạnh một tiếng, chẳng đôi co với lão hồ ly . Hắn ghé sát bên tai Ninh An Hầu, thì thầm vài câu. Giang Uyển Như lén lút lên, thấy vị Lục thế tử thật lợi hại, gì mà cha nàng sợ đến mức run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

 

Nàng còn đang tò mò thì Lục Phụng đột nhiên đầu , bắt gặp ánh mắt trộm của nàng. Giang Uyển Như lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu lắp bắp.

 

Khóe môi Lục Phụng cong lên, nhưng Giang Uyển Như thấy. Nàng chỉ rằng, vạt áo đen của đang chậm rãi tiến đến gần .

 

Hắn cởi áo choàng, bao bọc lấy thể gầy yếu của tiểu cô nương, cúi bế nàng lên, giọng trầm vang vọng.

 

"Người, mang . Từ hôm nay, nàng chính là thế tử phi qua cửa của ."

 

Team Hạt Tiêu

Khoảnh khắc sững sờ qua , khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Uyển Như đầy hoảng loạn. Tay chân nhỏ bé giãy giụa, cái gì mà thế tử phi chứ? Xa vời quá! Bánh bao của nàng, di nương của nàng!

 

sức của Lục Phụng quá lớn, lồng n.g.ự.c cứng rắn như đá, nàng thoát nổi, chỉ thể hoảng hốt gọi "phụ ". Ninh An Hầu lúc lưng, lặng như câm, mặc kệ Lục Phụng mang nữ nhi tử khỏi phủ.

 

Lục Phụng ôm nàng rời thuận lợi, nhanh chóng lên xe ngựa. Nàng gầy gò, cả nhẹ bẫng như một bộ xương nhỏ. Trong lòng dấy lên từng cơn đau nhói, tựa như hàng ngàn mũi kim châm . Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thấp giọng thì thầm:

 

"Như nhi."

 

Ninh An Hầu xứng phụ , kiếp , tuyệt đối để Như nhi của chịu khổ như nữa.

 

Lục Phụng lúc tràn đầy yêu thương và thương xót, nhưng Giang Uyển Như . Trong mắt nàng, chỉ một thế tử lạnh lùng, trông khó đối phó, từ phủ của nàng cướp nàng !

 

Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ, cũng la hét. Giang Uyển Như thông minh, nếu , nàng chẳng thể sống sót sự ghẻ lạnh của phụ và sự chèn ép của Tần thị. Ngay cả phụ còn dám đắc tội với thì nàng càng sức chống cự.

 

Nàng ngoan ngoãn nép trong lòng , mặc cho xoa xoa mặt , vuốt tóc, còn nắm tay nàng, gói chặt trong áo choàng của .

 

Tay to hơn tay nàng một vòng, lớp chai mỏng, thô ráp nhưng ấm áp.

 

Trong lòng nàng tính toán nhanh chóng, chậm rãi hỏi:

"Lục thế tử, …hôm đó xem hoa đăng, ."

 

Thái độ của vị thế tử tôn quý đối với nàng ác ý, nàng suy tính , chỉ thể nghĩ rằng nhận nhầm .

 

Nếu nhận bừa, lẽ nhất thời sẽ lợi, nhưng quyền quý như , nếu một ngày phát hiện sự thật trở mặt vô tình, cơn giận dữ đó nàng thể gánh nổi. Ninh An Hầu phủ bảo vệ nàng, cũng chẳng bảo vệ nổi nàng.

 

Nàng cắn môi, cúi đầu:

"Ta đây từng gặp thế tử."

 

Nàng đó là Giang Uyển Tuyết, nhưng cũng nhận vơ. Nàng còn quá nhỏ, cần cân nhắc đến những lễ nghi nam nữ khác biệt, chỉ rằng lồng n.g.ự.c và bàn tay ấm áp, nàng nhường cho ai cả.

 

Đặc biệt là nhường cho Giang Uyển Tuyết!

 

Nàng mới mười tuổi, sự từng trải của kiếp , tâm tư gần như hiện rõ mặt, đơn thuần dễ đoán.

 

"Không nàng."

 

Hắn thương yêu, nắm tay nàng, dịu dàng :

"Ta nhận nhầm , tìm chính là nàng, Như nhi của ."

 

Lục Phụng đối với nàng sự kiên nhẫn và ôn nhu từng . Giang Uyển Như dần mạnh dạn hơn, đôi mắt tròn xoe, ngước lên hỏi :

 

"Ngài... thật sự thế tử phi ?"

 

Dù còn nhỏ, nàng cũng lờ mờ hiểu thế tử phi là gì. Không chỉ Tần thị và Giang Uyển Tuyết mưu tính, mà còn nhiều danh môn quý nữ trong kinh thành đang nhắm đến vị trí đó. Nếu nàng thực sự trở thành thế tử phi, Tần thị chắc chắn dám ức h.i.ế.p nàng và di nương nữa.

 

chuyện thế , tại rơi xuống đầu nàng?

 

Từ nhỏ nàng hiểu, đời bánh từ trời rơi xuống. Muốn đạt thứ gì, đánh đổi một thứ quý giá hơn.

 

Ông trời từng ưu ái nàng, nàng cũng dám mơ mộng xa xôi.

 

Nàng chỉ sống bên di nương.

 

Lục Phụng :

"Ta dối."

 

Giang Uyển Như cau mày, tay xoắn chặt vạt áo, vẻ mặt chút khổ não.

 

"…nhưng gì để trao đổi với ngài."

 

Hắn nhẹ, nàng:

 

"Nàng ."

 

Nàng chính là bảo vật quý giá nhất, chỉ cần nàng, hoàng hậu của .

 

Hắn : "Một lát nữa gọi thợ may đến đo cho nàng."

 

Trong phủ cô nương cùng trang lứa, để nàng mặc y phục cũ của Thanh Linh, lập tức sai đến tiệm may đặt may mới. Đây là cửa tiệm nhất kinh thành, vẫn cảm thấy ủy khuất cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-165-nt24.html.]

 

Hoàng hậu của , lụa Phù Quang quý hiếm thì cũng là gấm thêu rực rỡ của Thục Xuyên. Những thứ tầm thường , xứng với nàng!

 

Lúc , suy nghĩ của Giang Uyển Như và Lục Phụng trái ngược. Những thứ mà Lục Phụng xem thường là báu vật trong mắt nàng.

 

Không công mà hưởng lộc, nàng bộ y phục tinh xảo, ấm áp thiếu niên mặt với gương mặt lạnh lùng. Nàng áp hai tay lên ngực, cúi đầu hỏi: "Thế tử khi nào thả về?"

 

Hai chiếc bánh bao kẹp sát trong lòng nàng nguội . Căn phòng đốt hỏa lò ấm áp dễ chịu, nhưng nơi thuộc về nàng.

 

Hôm nay di nương vẫn ăn một bữa cơm nóng, chờ nàng trở về, đối mặt với sự chèn ép của kế mẫu. Dù Lục Phụng đùa mà thật sự nàng thế tử phi của , nàng vẫn sống sự chèn ép của kế mẫu.

 

Thế tử quyền cao chức trọng đến , lẽ nào thể ngày ngày bảo vệ nàng?

 

Nữ nhân trong hậu trạch g.i.ế.c thấy máu, một cơn phong hàn, một trượt chân ngã xuống nước, một vụ hỏa hoạn cũng đủ đoạt mạng.

 

Ngoài di nương , nàng tin bất kỳ ai, cũng từng đặt hy vọng khác.

 

Nàng như con nai con lạc mất nơi rừng rậm, đầy cảnh giác và đề phòng. Đôi mắt đen láy long lanh nước, hàng mi dài khẽ run, với một tia bất an khó nhận .

 

Hắn ngang ngược bắt nàng từ phủ Ninh An Hầu đến đây, thế tử gia quyền thế ngút trời, dù nàng cảm nhận ác ý, vẫn thể sợ hãi.

 

"Không về."

 

Hai chữ khiến Giang Uyển Như hoảng sợ lùi về một bước.

 

Lục Phụng nắm chặt lọ thuốc trị tê cóng trong tay, một đời hoàng đế quyết đoán, thế mà nếm trải vị đắng trong ánh mắt của một tiểu cô nương.

 

Dù nàng sợ , vẫn nàng với ánh mắt lạnh lùng: "Sau nàng sẽ ở phủ Quốc Công, cần bận tâm đến phủ Ninh An Hầu nữa."

 

Hắn đuổi theo nàng đến tận đây, tuyệt đối thể buông tay.

 

Hắn lặng lẽ mở nắp thuốc, đưa tay về phía nàng: "Đưa tay cho ."

 

Giang Uyển Như nhạy bén nhận tâm trạng của Lục Phụng.

 

Hắn vui .

 

Nàng chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn đặt bàn tay nhỏ bé của lên lòng bàn tay rộng lớn của .

 

Nàng lạnh cóng quanh năm, mười đầu ngón tay đều sưng đỏ hơn hẳn, thuốc mỡ mát lạnh thấm vết thương khiến nàng rùng , suýt bật tiếng rên.

 

Nàng cắn môi, dám kêu đau, càng dám rơi nước mắt, sợ ghét bỏ.

 

rõ ràng nàng chẳng gì cả, sắc mặt càng trầm xuống?

 

Lục Phụng bàn tay sưng đỏ của nàng, trong lòng dâng lên sát khí với Ninh An Hầu và Tần thị. Nếu kiềm chế, g.i.ế.c bọn họ .

 

Hắn áp chế lửa giận ngập trời trong lòng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng.

 

Bỗng nhiên, trầm giọng : "Có chuyện gì thì cứ , mặt , cần quanh co lòng vòng."

 

Giang Uyển Như vẫn luôn lén sắc mặt , Lục Phụng thể ?

 

Đời , khi bọn họ thành , nàng giỏi quan sát sắc mặt , hợp lòng . bây giờ, khi thấy nàng cẩn trọng dè dặt như , chỉ còn đau lòng.

 

Hắn đến quá muộn, để nàng chịu nhiều khổ sở như .

 

Lúc thuốc thấm da thịt, cơn đau dần dịu , đó là cảm giác mát lạnh, dễ chịu.

 

Giang Uyển Như im lặng một lát, nghiêng đầu hỏi : "Vì ngài đối xử với như ?"

 

"Trên đời chuyện bánh từ trời rơi xuống, thế tử gia, ngài đừng đùa giỡn ."

 

Nàng sợ hung dữ, chỉ sợ với nàng mà lý do. Nàng sẽ tin là thật mất.

 

Lục Phụng băng bó vết thương cho nàng xong, ngước mắt nàng: "Nàng đúng, đời bữa ăn miễn phí, đối với nàng, tất nhiên là điều kiện."

 

Nàng quá cảnh giác, thích suy nghĩ lung tung.

 

Lục Phụng đậy nắp lọ thuốc , xoa đầu nàng, nhưng xuống tay dính đầy thuốc, đành thôi.

 

Hắn chậm rãi lau tay, : "Ta nàng ở phủ Quốc Công, ăn mặc, sinh hoạt, tất cả đều do sắp xếp."

 

Giang Uyển Như nghi ngờ: "Chỉ...chỉ đơn giản như ?"

 

Nàng chịu đủ khổ sở trong phủ Hầu gia, chẳng lẽ phủ Quốc Công còn là hố lửa sâu hơn cả Hầu phủ?

 

Lục Phụng bật khẽ: "Không hẳn."

 

Hắn nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ quan sát. Nàng thực sự quá gầy, làn da trắng muốt, cằm nhọn, đôi mắt đen láy ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.

 

Hắn : "Hãy yên tâm nhận lấy, xem như nàng nợ . Khi nào trưởng thành, hãy trả gấp bội."

 

Giang Uyển Như lập tức nín thở.

 

Nàng quanh gian phòng, dù giá trị, cũng hiểu rằng những vật dụng đồ rẻ tiền.

 

Nàng cẩn thận hỏi: "Vạn nhất... trả nổi thì ?"

 

Lục Phụng cắt ngang nàng: "Vậy thì lấy chính nàng để bù , ngoan ngoãn Thế tử phi của , thê tử của , sinh con đẻ cái, kéo dài dòng dõi cho ."

 

Giang Uyển Như dạy một đời, cuối cùng cũng dạy lời tình tứ. Đáng tiếc, đang đối diện lúc là Giang Uyển Như mới mười tuổi.

 

Tiểu Uyển Như trong lòng cân nhắc lợi và hại, một cái đùi vàng tự dâng đến cửa, ôm thì quá phí! Còn về điều kiện của ...thế tử gia chẳng lẽ thực sự bệnh trong đầu? Rốt cuộc là coi trọng nàng ở điểm nào mà một tiểu cô nương đến tuổi cập kê sinh con cho Lục phủ?

 

Còn năm năm nữa nàng mới đến tuổi cập kê để gả , mà hiện tại Lục Thế tử thể khiến Ninh An Hầu mắng đến mặt mũi tái mét, vụ ăn , nàng chắc chắn lỗ!

 

Nàng thử mặc cả với .

 

"Thế tử ca ca tuấn tú như , Như nhi nguyện ý gả cho Thế tử ca ca, sinh thật nhiều thật nhiều hài tử cho ca ca."

Loading...