Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 166: (NT25)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 05:44:06
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có thể sống sót ở phủ Ninh An Hầu, khi Giang Uyển Như lấy lòng ai đó, miệng nàng thể ngọt hơn cả mật ong. Chỉ trong chớp mắt, "Thế tử" trở thành "Thế tử ca ca".

 

Rõ ràng nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, thậm chí còn hiểu rõ sinh con là gì, nhưng bắt đầu hứa hẹn bằng miệng .

 

Nàng ngọt ngào : "Thế tử đối với như , Như nhi nguyện ý ở Quốc Công phủ hầu hạ Thế tử ca ca. mà...di nương của ... sức khỏe , kế mẫu nhân từ với mẫu tử . Muội ở đó, lo là bà sẽ chịu khổ."

 

Giang Uyển Như bây giờ vẫn tâm cơ và thủ đoạn của "Đại phu nhân phủ Quốc Công" đời . Lục Phụng cũng là mới đến sự bẩn thỉu, nhơ nhớp trong Ninh An Hầu phủ. Lúc , Giang Uyển Như hề che giấu sự chán ghét của đối với Tần thị.

 

"Thế tử ca ca, sẽ giúp , đúng ?"

 

Lúc , nàng cũng còn cảnh giác như kiếp nữa. Chỉ với một bộ quần áo và một lọ thuốc, nàng coi Lục Phụng như một đáng tin cậy.

 

Lục Phụng dễ dàng thấu tâm tư nhỏ của nàng. Trước đây, thê tử của luôn đoan trang nhu mì, dịu dàng như nước, hiếm khi thấy nàng lanh lợi như . Hắn yêu thương, đau lòng.

 

Mẫu nàng yếu đuối, nàng mới mười tuổi bảo vệ mẫu trong một gia tộc như thế.

 

Hắn luôn nàng là một nữ tử bề ngoài mềm mỏng nhưng bên trong kiên cường. Dưới sự chèn ép của kế mẫu cay nghiệt, giữa những lời đồn đại khi mới xuất giá, nàng như một cây non kiên cường, cố gắng vươn lên từ đống đá vụn. Nàng bảo vệ chính , bảo vệ mẫu , bảo vệ cả hài tử của bọn họ .

 

Đó là điều khiến ngưỡng mộ nàng. đời , nỡ để nàng chịu thêm phong sương như nữa.

 

Lục Phụng nuốt nhẹ một cái, : "Được."

 

"Ta sai gửi tin cho Hầu phủ. Yên tâm , Ninh An Hầu dám bạc đãi...mẫu nàng."

 

"Đói ? Gọi dọn cơm nhé?"

 

Không cần dùng sỏi đá mài giũa, sẽ dùng phú quý vinh hoa để giúp nàng tỏa sáng.

 

Giang Uyển Như lắc đầu: "Muội đói."

 

Nói xong, nàng lấy từ trong lòng một chiếc bánh bao trắng, lúc vẫn còn mang ấm từ nàng.

 

Giang Uyển Như đưa tay : "Thế tử ca ca, đói ? Cho ăn ."

 

Lục Phụng cúi đầu, chiếc bánh bao trong tay nàng. Giang Uyển Như hề cảm giác tự ti hổ, cũng cho rằng chiếc bánh bao xứng với phận của .

 

Đây là chiếc bánh nàng cực khổ giữ cho mẫu , giờ bằng lòng chia sẻ với Lục Phụng, nghĩa là trong lòng nàng coi của .

 

Lục Phụng khẽ xổm xuống, nhận lấy chiếc bánh bao từ tay nàng, ngắm một lúc lâu khen: "Rất thông minh."

 

Với tài trí của , chỉ trong thoáng chốc, đoán chiếc bánh bao từ . Trái tim lạnh lẽo của như ngâm trong nước chua, đau nhói.

 

Hắn xổm xuống, cao ngang tầm mắt với Giang Uyển Như. Nàng , đôi mắt đen ướt át tràn đầy mong đợi.

 

"Vậy, Thế tử ca ca, Như nhi thưởng ?"

 

Lục Phụng khàn giọng hỏi: "Muốn cái gì?"

 

"Muốn thăm di nương."

 

"Di nương của sức khỏe , còn bệnh, thuốc, cũng mời nổi đại phu..."

 

Nàng đột nhiên dừng , vội vàng giải thích: "Không tin Thế tử ca ca! Thế tử ca ca hứa với , mà thì...nhiều ngựa cũng đuổi kịp! Phụ chắc chắn sẽ tìm đại phu khám bệnh cho bà , nhưng...nhưng bao giờ rời khỏi bà lâu như , nhớ di nương."

 

Ánh mắt đen láy của nàng như một tia sáng, nhanh chóng ảm đạm . Lục Phụng chịu nổi ánh mắt như , vươn tay che mắt nàng .

 

"Được."

 

Hắn : "Ta đồng ý với nàng."

 

" một điều kiện."

 

"Trước tiên, truyền cơm ."

 

...

 

Gần đây, kinh thành rộ lên một câu chuyện khiến bàn tán xôn xao: Phủ Ninh An Hầu và phủ Quốc Công kết !

 

Thế tử gia của phủ Quốc Công tự đến tận cửa cầu hôn, nhưng cưới là đích nữ đồng tuổi mà là một thứ nữ phận thấp kém.

 

Người vô cùng tò mò, thứ nữ nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thế nào mà thể khiến một vốn trầm như Lục Thế tử chẳng màng môn đăng hộ đối, tự đến cầu hôn. khi hỏi thăm kỹ thì mới , thứ nữ chỉ là một cô bé mười tuổi!

 

Toàn bộ giới quyền quý kinh thành đều náo động. Lục Thế tử gia thế hiển hách, phong thái xuất chúng, mà… sở thích kỳ lạ như ? Hơn nữa, một thứ nữ cùng lắm chỉ thể , chính thê thì phận còn kém xa.

 

Phủ Quốc Công là trọng thần khai quốc, còn Lục Phụng càng hoàng ân sâu dày, vô cùng Hoàng đế xem trọng. Chuyện hôn nhân của , Hoàng đế luôn theo dõi sát , phản ứng gì? Quả thật kỳ lạ.

 

Mặc cho thiên hạ đồn đoán, Lục Phụng - dựa tiên cơ kiếp để thuyết phục Quốc Công và Hoàng đế - chỉ âm thầm cất giấu công lao. đánh giá thấp sức mạnh của lời đồn. Đến cuối cùng, câu chuyện thêu dệt thành: thứ nữ của phủ Ninh An Hầu là hồ ly tinh chuyển thế, chuyên mê hoặc lòng . Đừng thấy nàng còn nhỏ, đạo hạnh cao siêu lắm đấy!

 

Thiên hạ lúc nào cũng , một khi lời đồn về nam nữ, bất kể sự thật , lầm cuối cùng vẫn đổ lên đầu nữ nhân. Như Đát Kỷ diệt nước, Tây Thi hại Ngô, thủ phạm chính là một nữ nhân yếu đuối. Chỉ cần chụp lên đầu nàng cái danh "hồng nhan họa thủy", thế là tội đều chỗ đổ thừa, thật nực , đáng giận!

 

Lục Phụng quan tâm danh tiếng của bản , nhưng quan tâm danh dự của Giang Uyển Như. Kiếp , nàng mang theo những lời đồn đại như mà gả cho , những lời gièm pha đeo bám cả đời. Về , dù nàng trở thành Tề Vương phi, đến Hoàng hậu, nàng vẫn luôn giữ vững phong thái đoan trang, chỉ khi trêu chọc khuyên nhủ nhiều , nàng mới chịu thả lỏng đôi chút.

 

Kiếp , nàng vất vả như thế nữa.

 

Hắn đích đến phủ Ninh An Hầu một chuyến. Ngày hôm , tin tức từ phủ Ninh An Hầu truyền : Lục Thế tử bất chấp phận tuổi tác để cầu hôn Lục tiểu thư nhà họ Giang, là vì nàng cứu một mạng!

 

Ơn cứu mạng, nên lấy suối nước mà báo đáp, một cái danh phận chính thê chẳng lẽ quan trọng hơn cả tính mạng của Lục Thế tử?

 

Dưới sự sắp đặt của Lục Phụng, Giang Uyển Như chỉ thế Giang Uyển Tuyết để một cuộc gặp gỡ "tình cờ" với trong đêm hội hoa đăng, mà còn lột xác trở thành một thiếu nữ thông minh, dũng cảm, gan và nhanh nhẹn, cứu Lục Thế tử khỏi nguy nan.

 

Còn về chuyện Lục Thế tử đường đường là một luyện võ từ nhỏ, thể cường tráng, thể một tiểu cô nương cứu? Ừm…điều thì tùy mà suy đoán .

 

nữa, tin tức nhanh chóng lan khắp kinh thành. Hai vốn xứng đôi vì chênh lệch tuổi tác và môn hộ nay trở thành một câu chuyện đẽ về “mỹ nhân cứu hùng”, thậm chí nhiều năm vẫn đời nhắc đến.

 

Chỉ điều, đến lúc đó, câu chuyện biến thành: Giang Uyển Như thông minh, quả cảm, nữ trung hào kiệt, là tấm gương mẫu mực cho nữ nhi chốn khuê phòng, danh tiếng vang xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-166-nt25.html.]

 

---

 

Cơn bão lời đồn nhanh chóng lắng xuống, Lục Phụng thậm chí còn để Giang Uyển Như đến chuyện .

 

Thoáng chốc ba tháng trôi qua, từ mùa đông rét buốt đến ngày xuân ấm áp, Giang Uyển Như sống trong phủ Quốc Công ăn ngon mặc , Thanh Linh cùng chơi đùa, đôi má gầy gò dần trở nên trắng trẻo đầy đặn. Có Lục Phụng chỗ dựa, nàng cũng còn suốt ngày cúi đầu giấu giếm, cả trở nên hoạt bát, linh động, như thể lột xác .

 

Nụ khuôn mặt nàng ngày càng nhiều, nhưng cũng phiền não.

 

Ví dụ như bây giờ…

 

Hương mực tùng hòa quyện với hương hoa lan tỏa trong thư phòng. Lục Phụng phía nàng, nắm lấy tay nàng, đầu bút lông sói lơ lửng nét móc cuối cùng của chữ "婉" (Uyển), mãi chịu hạ xuống.

 

"Vẽ nó như một cánh cung." Giọng trầm thấp của lướt qua vành tai nàng, mang theo mùi trầm hương của gỗ mun khi luyện kiếm.

 

"Bút đặt xuống ẩn mũi nhọn, nét bút đều, chậm rãi, khi thu bút lực hồi phong."

 

Bàn tay lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ của nàng, lưu loát vẽ xuống một nét móc cong mỹ. Lục Phụng cúi đầu, hỏi: "Hiểu ?"

 

Giang Uyển Như: "……"

 

Nàng giờ chỉ Thế tử phi là sinh con đẻ cái, chứ ai là còn học chữ nữa !

 

"Giờ nàng thử ."

 

Lục Phụng buông tay, Giang Uyển Như cầm bút lơ lửng giữa trung hồi lâu, chần chừ mãi mới một chữ "婉" (Uyển).

 

Nét bút mềm nhũn, so với chữ của thì quả thực là một trời một vực.

 

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chột .

 

"Thế tử ca ca, Như nhi đau tay quá."

 

Bất kể vị thế tử gia bệnh trong đầu , kể từ ngày hôm đó, khi vô duyên vô cớ bắt nàng về đây, đối xử với nàng .

 

Hắn cho nàng mặc những bộ y phục mới ấm áp đẽ, mua cho nàng đủ loại trâm cài, vòng ngọc. Đồ ăn ngon bày đầy bàn, mỗi bữa đều ăn cùng nàng, còn chăm chú nàng dùng bữa.

 

Hắn cũng dẫn nàng thăm di nương, tiểu viện hẻo lánh của họ đốt lò sưởi than đỏ rực, hai vị đại phu túc trực bên trong. Sắc mặt bà khá hơn nhiều, còn rên rỉ ho thở dốc nữa.

 

Giang Uyển Như yên tâm, ở phủ Quốc Công hưởng những ngày tháng an nhàn sung sướng đến quên cả lối về. Trong phòng của Lục Phụng, đặc biệt ngăn một góc rèm xanh cho nàng ở. Hắn bảo nàng cần lo lắng, bên ngoài chỉ nàng đến phủ Quốc Công để bầu bạn cùng phu nhân lễ Phật, danh tiếng sẽ ảnh hưởng.

 

Di nương khỏe, nàng ăn ngon mặc , ai dám lời khó mặt nàng, là đủ mãn nguyện . Giờ đây, Giang Uyển Như chẳng còn bận tâm đến danh tiếng nữa, mà là…cảm thấy tự nhiên.

 

Thế tử bận, thường xuyên ở phủ, nhưng dù bận thế nào, cũng nhất định về giờ cơm, cùng nàng dùng bữa. Hai gần như cùng ăn cùng ngủ, trầm , kiệm lời, đôi mắt đen thẫm luôn dõi theo nàng, thỉnh thoảng chằm chằm đến mức nàng nổi cả da gà.

 

Chỉ cần về phủ, Thanh Linh liền sợ dám đến tìm nàng chơi. Mà nàng cũng thể kéo Lục Phụng đá cầu cùng . Có một , nàng vô tình khen:

 

"Chữ của thế tử ca ca thật."

 

Ánh mắt chợt sáng lên, từ đó ngày nào cũng đặc biệt dành một canh giờ để dạy nàng tập .

 

Chuyện khổ Giang Uyển Như ít. Lục Phụng nghiêm khắc gấp trăm phu tử trong nhà, nàng căn bản nền tảng, khí thế lạnh lùng, mỗi kiểm tra bài tập, chỉ cần nhíu chặt mày là tim nàng run lên bần bật.

 

May mà trách mắng nàng, chỉ xoa nhẹ búi tóc của nàng, nàng còn nhỏ, cần vội.

 

Ngày tháng trôi qua, gì, nhưng Giang Uyển Như thấy áy náy. Thế nhưng tập chuyện một sớm một chiều, nàng cố gắng hết sức, bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng coi như thể mà thôi.

 

 

Giang Uyển Như nửa thật nửa giả xoa cổ tay, tay nàng chẳng hề đau, chỉ là tiếp tục tập nữa. Nàng âm thầm lo lắng trong lòng, chẳng lẽ thế tử phi còn thông thạo cả Tứ thư Ngũ kinh mới ?

 

Quả nhiên đời bánh từ trời rơi xuống!

 

Lục Phụng khẽ thở dài, dù nàng đang giả vờ, vẫn nắm lấy cổ tay nàng, im lặng xoa bóp cho nàng.

 

Hắn liếc chữ nàng , Giang Uyển Như đang chột dám ngẩng đầu, trầm giọng :

 

"Nếu thích, cần luyện nữa."

 

Ở bên lâu ngày, Lục Phụng dần dần hiểu tính cách của nàng. Khác với kiếp , một hoàng hậu dịu dàng hiền thục, nàng bây giờ còn quá nhỏ, tâm tư nặng nề, bề ngoài như một chú nai con ngoan ngoãn, nhưng thực là một con nhím nhỏ, ai đụng cũng nàng chọc hai cái.

 

Miệng lời ngon ngọt, nhưng là dỗ cả thôi.

 

Nếu là kiếp , với bản tính kiệm lời trầm của , tuyệt đối sẽ thích một nữ tử như . bây giờ nàng, trong lòng chỉ còn sự thương tiếc.

 

Cũng , nàng khác với Hoài Dật. Hắn dạy nàng sách tập , là vì cảm thấy tiếc cho sự thông minh lanh lợi của nàng mà chỉ thể phí hoài trong chốn hậu viện, thật quá đáng tiếc.

 

nghĩ , điều khiến vương vấn là tài học, là xuất dung mạo của nàng, mà là chính con nàng.

 

Nàng từ nhỏ chịu nhiều khổ sở, chỉ mong nàng vui vẻ.

 

Lục Phụng thông suốt, liền đặt cây bút lông sói cứng xuống, ép nàng những việc nàng thích nữa.

 

Ngược , Giang Uyển Như cảm thấy bất an, cho rằng bản chính là "khúc gỗ mục" sư phụ thất vọng.

 

Team Hạt Tiêu

"Thế tử ca ca!"

 

Nàng vội vàng níu lấy tay áo , lắp bắp :

 

"Chữ …"

 

Nàng " với " nửa ngày, chợt lóe lên ý tưởng, ngẩng đầu :

 

"Thế tử ca ca, dạy tên của !"

 

Tên nàng quá khó , ngang dọc móc chấm, một nét cũng thể thiếu, chỉ riêng một nét ngang thôi cũng đủ để nàng luyện mấy tháng , thực sự quá sức chịu đựng!

Loading...