Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 168: (NT27)
Cập nhật lúc: 2025-02-27 05:45:54
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngón tay thô ráp mang vết chai lướt dọc eo nàng, thở nóng rực phả lên bên cổ, khiến khuôn mặt của Giang Uyển Như đỏ bừng vì thẹn thùng.
Nàng lớn lên trong vòng tay của . Hắn từng nắm tay nàng dạy chữ, từng đặt tay lên vai nàng hướng dẫn b.ắ.n cung. Đôi tay bế nàng khỏi phủ Ninh An Hầu, từng vuốt qua trán và mái tóc nàng, từng lau mồ hôi cho nàng, thật đáng tin cậy, thật ấm áp.
Nàng quá quen thuộc , đôi tay luôn bảo vệ nàng giờ đây tùy ý lướt thể nàng. Nàng từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng bản năng cảm nhận nguy hiểm đang cận kề.
"Thái tử ca ca..."
Giọng nàng mang theo chút hoảng loạn. Những năm gần đây, nàng vẫn gọi là "Lục Phụng", chỉ khi phạm hoặc việc nhờ cậy mới nũng nịu gọi một tiếng dễ . Lần , câu "ca ca" mang theo ý cầu xin.
Lục Phụng nhớ nàng đến phát điên, xa hơn nửa năm, giờ khắc chẳng còn tâm trí để bận tâm đến lời cầu xin nữa. Hắn sải chân đè lên nàng, nâng cằm nhỏ nhắn của nàng lên, ép nàng thẳng mắt .
"Nàng..."
Hàng mi dài đen nhánh của nàng run rẩy kịch liệt, đôi mắt đẫm nước như chú nai nhỏ vô tình sa bẫy, cả cứng đờ. Nàng sợ hãi đến , nhưng hề đẩy , thể ngửa , phó mặc bản cho .
Dù thế nào nữa, cũng sẽ tổn thương nàng.
Giang Uyển Như khẽ rũ mắt, nhỏ giọng : "Huynh... về ."
Câu vô nghĩa. Người đang ở ngay mắt, chẳng về ?
Từ đến nay nàng luôn miệng lưỡi sắc sảo, mà giờ phút chẳng gì. Lục Phụng vẫn nể nang mà "ừ" một tiếng, đáp : "Ta về . Về sẽ nữa."
Nếu vì chiến trường đầy rẫy nguy hiểm, kiếp còn đánh mất nàng, thì nhất định mang nàng theo bên cạnh. Giờ đây, loạn lạc ở Đột Quyết dẹp yên, chư quốc xung quanh đều tôn Tề quốc bá chủ, còn chiến sự nữa, cũng sẽ rời xa nàng nữa.
Hắn cúi đầu, khẽ hít hà hương thơm mái tóc nàng, giọng khàn khàn: "Nhớ ?"
Giang Uyển Như nghiêng đầu, khẽ "ừ" một tiếng.
Lúc ở đây, ngày nào nàng cũng quấn lấy , bắt dẫn dạo phố, chơi. Khi còn nữa, những phồn hoa nơi phố thị bỗng trở nên ồn ào khó chịu, mỗi tháng nàng đều mong ngóng thư của .
Team Hạt Tiêu
Tổng cộng sáu lá, từng chữ từng câu đều dày đặc, còn nhiều hơn cả quân báo gửi về hàng tháng, mà nàng vẫn cảm thấy đủ. Nàng mấy tờ giấy đó, cầm bút hồi âm.
Mỗi tháng chỉ một cơ hội, mà nàng thể mất ba, năm ngày. Từ y phục mới thịnh hành ở Cẩm Y Các, trâm cài, trang sức mới xuất hiện ở Tụ Bảo Lâu, đến chuyện Thanh Linh tranh cãi với nàng, chờ về phân xử.
Từ trận tuyết đầu mùa đông, đến những chồi non mùa xuân, đến tiếng ve mùa hạ, thậm chí mỗi bữa ăn gì nàng cũng báo cáo cho . Suốt nửa năm chờ đợi, cuối cùng cũng đợi ngày trở về, nàng thể nhớ?
Nàng thành thật đáp: "Muội nhớ lắm, Thái tử ca ca."
Màn trướng che hơn nửa ánh sáng, vài tia le lói xuyên qua lớp lớp sa mỏng, phủ lên làn da trắng như tuyết của Giang Uyển Như. Trong ánh sáng mờ ảo , tiểu thê tử của lớp chăn gấm, đôi mắt đen nhánh đẫm nước .
Nàng , nàng nhớ .
Hơi thở Lục Phụng càng trở nên dồn dập. Hắn cúi xuống, thở hai hòa quyện. Ngay đó, môi mạnh mẽ áp lên môi nàng, mang theo sự xâm chiếm cho phép kháng cự, cạy mở bờ môi mềm mại, quấn quýt triền miên.
Ban đầu Giang Uyển Như còn "ưm ưm" hai tiếng, nhưng thế công mãnh liệt của , căn phòng chỉ còn thở gấp gáp và âm thanh nước bọt quấn lấy . Nàng chẳng kịp nghĩ gì, như chìm trong làn mây mờ ảo, chỉ thể bám chặt lấy , mặc định đoạt vận mệnh của .
Lục Phụng thúc ngựa chạy suốt đêm trở về, gặp bá quan, cung bái kiến hoàng đế, mà tiên trở về Đông Cung tìm Giang Uyển Như. Gấu áo còn vương bụi bặm nơi ngoại thành cùng sương lạnh lẽo của buổi sớm. Hắn chỉ nàng, cùng lắm là ôm ấp một chút để giải cơn thèm nhớ, ý định gì nàng.
Khâm Thiên Giám chọn ngày đại hôn, đợi lâu như , chẳng lẽ chờ thêm mấy ngày nữa? Hắn khinh bạc nàng.
nàng quá ngoan.
Thân thể mềm mại tỏa mùi hương nhè nhẹ mê , cộng thêm nỗi nhớ nhung khi xa cách, Lục Phụng hôn dọc theo cổ và tai nàng, giọng khàn khàn: “Đừng sợ.”
“Rất dễ chịu, sợ.”
Giang Uyển Như vô lực, tùy ý để đôi tay to lớn lướt qua . Hắn thuần thục cởi đai lưng của nàng, đến vạt áo, tiểu y…Khi bàn tay tiếp tục xuống , đột nhiên khựng , dừng hẳn.
“Nàng thương ?”
Bầu khí ám lập tức tan biến, sắc mặt Lục Phụng chợt đổi, ngửi thấy mùi máu.
Hắn để phần lớn cận vệ bên cạnh nàng, nàng ở trong Đông Cung cấm quân bảo vệ nghiêm ngặt, ai dám nàng thương?
Như thể một gáo nước lạnh dội tắt cơn khát vọng, Lục Phụng nhíu chặt mày, định tìm kiếm vết thương của nàng. Giang Uyển Như đột nhiên đỏ bừng mặt, khép chặt hai chân.
“Lục Phụng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-168-nt27.html.]
Không vì hổ tức giận, nàng gọi thẳng tên , vội vàng kéo y phục cởi .
Đầu ngón tay nàng run rẩy, hoảng loạn đến mức còn cài nhầm khuy áo mà , co rút , trừng mắt , giận dỗi quát: “Ra ngoài ngay!”
Không giống kiếp luôn nhẫn nhịn cúi đầu, kiếp nàng nâng niu trong lòng bàn tay, trở thành một tiểu thư kiêu hãnh. Cả thiên hạ , chỉ nàng dám nổi giận với vị thái tử uy nghiêm, lạnh lùng .
Những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, Lục Phụng tính toán với nàng, chiều chuộng nàng là . tuyệt đối thể chấp nhận nàng thương. Hắn trầm mặc , giữ c.h.ặ.t t.a.y chân nàng, nhất quyết kiểm tra cho bằng .
Hắn thực sự nghiêm túc, Giang Uyển Như chút cơ hội giãy giụa nào. Nhìn tiếp tục thăm dò xuống , nàng vội kêu lên: “Muội đến kỳ !”
“…”
Hắn nàng, nàng cũng , trong khoảnh khắc, bầu khí bỗng nhiên cứng đờ.
Nhân lúc Lục Phụng còn đang sững sờ, Giang Uyển Như nhanh chóng chui khỏi vòng tay , cuộn góc giường, hai tay che lấy vạt áo nhăn nhúm, trừng mắt đầy tủi .
“Hừ, thèm để ý đến nữa!”
Rõ ràng nàng còn chuẩn tiệc đón gió cho , mà là kẻ xa như thế.
Lục Phụng tức đến bật , nhưng thở vẫn định, trán còn nổi gân xanh, gương mặt đanh .
Hắn tuổi trẻ nhưng uy nghiêm, mỗi khi sắc mặt trầm xuống, triều đình văn võ bá quan đều nể sợ. Chỉ Giang Uyển Như là sợ, nàng ngẩng đầu, trừng mắt .
Qua một lúc, Lục Phụng khẽ thở dài, cất giọng: “Người , truyền thái y.”
“Không cần!”
Giang Uyển Như giật , quên cả giận dỗi, vội quỳ gối bò đến mặt , kéo tay áo .
“Muội , gọi thái y gì!”
Gọi thái y chỉ vì đến kỳ? Nàng còn giữ thể diện đây?
Lục Phụng bên giường, chậm rãi cài khuy áo ngực. Hắn dáng cao ráo, khí thế hiên ngang, thoạt phong thái như bậc công tử thế gia.
Hắn trầm giọng: “Kỳ kinh của những ngày .”
Nàng là do chăm sóc từ nhỏ, thói quen của nàng đều rõ. Ở kiếp , kỳ kinh của nàng đều đặn, thái y từng , đó là dấu hiệu cơ thể nữ nhân khỏe mạnh.
Lúc mới đón nàng về, hình nàng còn gầy yếu, mất một năm mới nuôi chút da thịt. Nàng kỳ nguyệt sự sớm, khi đó cơ thể vẫn điều dưỡng định, mỗi đến kỳ đều đau đến tái nhợt mặt mày.
Tiểu cô nương hổ, cố nhịn , đến khi giấu nổi nữa mới thành thật thú nhận. Nàng sợ phiền , nhỏ giọng giải thích: “Nữ nhân... nữ nhân ai cũng , đều chịu nỗi đau .”
“Thế tử ca ca, cần quan tâm đến . Chỉ cần nhịn một chút là qua thôi.”
Hắn xổm xuống, nàng: “Đau ?”
“…Đau.”
“Đau thì gọi thái y xem. Cầu y vấn chẩn là chuyện đương nhiên, cần hổ.”
Ở kiếp , chi chít vết thương do đao kiếm, thêm chứng đau chân mãn tính, xem đó là chuyện quan trọng, nhưng nàng ngày ngày nhớ kỹ, nhất định đắp thuốc cho .
Hắn thấy phiền phức, nàng liền nhướng mày, nghiêm túc : “Dù bệ hạ minh thần võ đến thì cũng chỉ là một con bằng xương bằng thịt. Là thì khát uống nước, đói ăn cơm, đau thì đắp thuốc, đây là lẽ thường của trời đất.”
Nhờ “lẽ thường trời đất” mà nàng , chứng đau chân đeo bám suốt bao năm đến trung niên mới khỏi hẳn. Những vết thương ngầm do chinh chiến ngày trẻ cũng chăm sóc đúng cách, nhờ thế mới thể an hưởng tuổi già.
Những năm tháng nàng rời , thường nghĩ, đáng lẽ nên sống lâu như . Chính nàng kéo dài mạng sống cho , nhưng tàn nhẫn bỏ một .
Kiếp nàng dạy những điều đó, kiếp , sẽ là dạy nàng.
…
Tiểu Uyển Như từ đó còn che giấu bệnh tật nữa, nàng ngoan ngoãn uống thuốc bổ, điều dưỡng cơ thể, sắc mặt dần trở nên hồng hào, khí huyết sung túc. Lục Phụng mỗi tháng đều xem qua mạch án của nàng, đặc biệt chú ý đến kỳ kinh nguyệt – mỗi tháng một , vô cùng đều đặn.
Thế mà mới nửa năm, rối loạn ?
Lục Phụng chỉnh trang y phục xong, khoác áo ngoài của lên Giang Uyển Như, che bộ dạng y phục xộc xệch của nàng. Sau đó, cho nàng phản kháng, dứt khoát truyền thái y đến.