Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 169: (NT28): Hoàn.
Cập nhật lúc: 2025-02-27 05:47:03
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái y vội vã đến, bắt mạch xong liền kê vài thang thuốc, lải nhải một tràng dài, ý tứ đại khái là: ham mát, ăn quá nhiều đồ lạnh mà thôi, gì đáng ngại.
Lục Phụng hỏi cặn kẽ vài câu phất tay cho thái y lui . Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai bọn họ, Giang Uyển Như len lén sắc mặt mấy dễ coi của , nhẹ nhàng kéo kéo tay áo , nũng nịu :
“Thái tử ca ca~”
Nàng sai . Biết về sớm thế , nàng ăn kem sớm một chút, để phát hiện.
Mắt nàng đảo một vòng, Lục Phụng lập tức hiểu nàng đang toan tính điều gì. Hắn nàng, trầm giọng hỏi: “Chủ ý của Thanh Linh?”
Lòng thiên vị đến mức điểm dừng, trong mắt , Uyển Như của ngoan ngoãn lanh lợi, phạm sai lầm nhất định là do khác xúi giục.
Giang Uyển Như chột kéo vạt áo, dõng dạc nhận tội: “Là chủ ý của .”
Với vị ca ca ngày , cũng là thái tử bây giờ, Thanh Linh sợ, nhưng nàng thì .
Trước khi Lục Phụng nổi giận, nàng vội vàng : “Dạo gần đây trời nóng, nhớ đến mức đêm chẳng ngủ , sắc mặt cũng tiều tụy hẳn.”
Nàng mang theo gương mặt như hoa phù dung, má hồng như đào, tiếp tục bịa chuyện: “Ăn cũng ngon, ngủ cũng yên, chỉ cảm thấy kem trong ngự trù chua ngọt, mát lạnh, sảng khoái.”
“Thế là bất giác ăn thêm vài miếng. Thái tử ca ca, sai , đừng giận mà hại sức khỏe.”
Những lời của nàng thật giả, nhớ là thật, thèm ăn kem cũng là thật, nhưng vì nhớ mà chán ăn mất ngủ thì là giả, đơn thuần chỉ là tham ăn mà thôi.
Miệng nàng ngọt như mật, hết câu đến câu khác gọi “Thái tử ca ca”, mà khiến Lục Phụng thoải mái. chút tiểu xảo , còn lâu mới lọt mắt .
Hắn : “Từ hôm nay, cấm ăn đồ lạnh một tháng.”
Đối diện với ánh mắt đáng thương của nàng, nương tay hết mức thể. Một tháng ăn kem, là hình phạt nặng nhất mà nghĩ .
Lục Phụng tuy yêu chiều nàng, nhưng những chuyện một là một, cứng rắn mà cố chấp. Giang Uyển Như đủ thì dừng, nhận phạt ngoan ngoãn, cắn môi đáp: “Ừm, Thái tử ca ca là vì cho , Uyển Như sai .”
Mái tóc nàng rối bời, y phục xộc xệch, chỉ khoác tạm áo ngoài của . Vì dọa sợ, gò má nàng nhuộm một tầng đỏ hây hây, đôi mắt đen láy long lanh nước.
Vừa , suýt chút nữa mất kiểm soát mà chiếm đoạt nàng.
Ấy mà nàng vẫn chẳng chút sợ hãi oán trách. Nàng khoác áo , ấm ức : “Uyển Như sai .”
Đôi mắt Lục Phụng trầm xuống, nàng, bỗng nhiên khẽ thở dài: “Nửa tháng gọi thái y bắt mạch, nếu cơ thể còn vấn đề gì, thể bỏ lệnh cấm.”
Cơ thể nàng yếu, đông sợ lạnh, hè sợ nóng. Năm nay trời nắng gắt, thật sự cho nàng ăn đồ mát, nghiêm khắc.
Lục Phụng xoay ngoài một lát, , nắm lấy bàn tay nàng đang ôm chặt ngực.
“Buông tay.”
Chuyện xảy vượt quá khả năng chịu đựng của một thiếu nữ, nhưng ngay khi mở miệng, Giang Uyển Như nghĩ ngợi gì, ngoan ngoãn thả tay.
Chiếc áo ngoài màu mực trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn của nàng. Sự tương phản giữa sắc đen đậm và làn da trắng muốt, kết hợp với tà váy đỏ rực, tạo nên một vẻ khó thành lời.
Ánh mắt Lục Phụng tối , đưa tay, từng lớp một, cởi bỏ áo ngoài, váy lụa, trung y mỏng manh, tiểu y cận…
Rồi cầm lấy bộ y phục mới bên cạnh, từng món từng món, mặc cho nàng. Y phục của nữ nhân cầu kỳ phức tạp, đây Lục Phụng từng vụng về , nhưng giờ thành thạo. Kiếp nàng hầu mặc y phục, đến lượt .
Lúc nhỏ, Uyển Như ngoan ngoãn đáng yêu, như một búp bê tuyết nhỏ, tùy sắp đặt thế nào cũng lời. Có cột nhầm dây áo, nàng tròn mắt , non nớt : “Thế tử ca ca, buộc chỗ mới đúng.”
Lục Phụng mà mềm lòng, thậm chí còn hứng thú thử búi tóc cho nàng. thế tử Lục văn võ song , chỉ bó tay một lọn tóc xanh, đôi bàn tay thô ráp quen vung đao múa kiếm, thể cầm nổi trâm cài.
…
Chẳng mấy chốc, một thiếu nữ xinh đoan trang mắt, tư thái yểu điệu, diễm lệ vô song.
Lục Phụng sớm coi nàng là vật trong tay, ánh mắt quét một lượt từ xuống , hài lòng gật đầu: “Dùng bữa xong, nghỉ ngơi sớm .”
“Huynh ?”
Giang Uyển Như chột , dù nãy hung dữ với nàng, còn cấm nàng ăn đồ lạnh, nhưng nàng thực sự nhớ .
Mới vài câu, ?
“Vào cung một chuyến.”
Lục Phụng nhéo nhéo gò má nàng, kiếp nuôi , mặt nàng tròn trịa, mềm mịn như trái đào chín mọng đầu xuân, khác hẳn dáng vẻ gầy gò kiên cường kiếp .
Hắn cong môi , cúi ghé sát tai nàng, thấp giọng : “Tấu trình phụ hoàng…về hôn sự của chúng .”
Mặt Giang Uyển Như lập tức đỏ bừng.
---
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, sắc mặt Giang Uyển Như hồng hào, nàng chạy nhảy thoăn thoắt, Lục Phụng giữ lời, dỡ bỏ lệnh cấm.
giờ đây, nàng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện ăn kem nữa. Đến cả bạn khuê phòng Lục Thanh Linh đến tìm, nàng cũng gặp.
Nửa tháng ngắn ngủi, xảy quá nhiều chuyện.
Đầu tiên là phủ Quốc Công, Thái tử bình định phản loạn Thát Đát, mang đầu phản tặc Trần Phục về kinh. Lão phu nhân nhà Quốc Công phủ, Triệu lão phu nhân, đến ngất , bệnh nặng một trận.
Giang Uyển Như từng ở Quốc Công phủ hai năm, danh nghĩa là bồi lão phu nhân lễ Phật, nhưng thực chất là sống trong viện của Lục Phụng. Nàng chỉ gặp lão phu nhân vài , dường như bà thích nàng, nàng cũng chẳng thiết lấy lòng.
Vì lễ nghĩa, nàng sai gửi ít dược liệu nhân danh Đông Cung, lão phu nhân khỏe hơn, còn hòa hoãn với lão Quốc Công. Trước đây hai danh nghĩa vợ chồng, thực chất xa lạ, giờ thể cùng uống , chuyện đôi câu.
Mà Lục Phụng cũng thật kỳ lạ, rõ ràng lão phu nhân bệnh, sai hai thái y đến Quốc Công phủ, chăm sóc sức khỏe cho lão Quốc Công. Thật là quái lạ.
Những chuyện đều do Lục Thanh Linh kể , giờ đây Giang Uyển Như theo Lục Phụng chuyển Đông Cung, nàng cũng chỉ qua bỏ ngoài tai, bận lòng. Bởi vì nàng chuyện quan trọng hơn.
Nàng sắp thành với Lục Phụng !
Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, đại hôn sẽ diễn mùa đông, tính cũng chỉ còn đầy nửa năm.
Từ nhỏ, Giang Uyển Như định sẵn là “Thế tử phi”, là “Thái tử phi”. Khi còn bé, nàng còn mạnh miệng tuyên bố sẽ sinh cho Thế tử ca ca thật nhiều con. khi ngày đó thực sự đến gần, nàng chợt e dè.
Nàng bồn chồn lo lắng, ăn ngon, ngủ chẳng yên. Lục Phụng nhận nàng khác thường, liền ôm nàng lòng hỏi mãi, mới tâm sự của nàng.
Lục Phụng trầm giọng : “Không cần lo lắng.”
“Cứ như đây là .”
Bọn họ vốn ở bên từ nhỏ, bây giờ chẳng qua chỉ là đổi một danh phận mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-169-nt28-hoan.html.]
Lời khuyên bảo của Kim Đào và Thúy Châu nàng lọt tai, nhưng những lời giống hệt , chỉ cần từ miệng Lục Phụng , khiến vững .
Nghĩ kỹ , nàng cảm thấy lý, dần dần cũng còn lo lắng, bắt đầu chuyên tâm chuẩn xuất giá.
là chuẩn , thực đúng như Lục Phụng , chẳng cần nàng gì cả.
Phủ Ninh An Hầu suy tàn, Lục Phụng cũng quấy rầy cuộc sống yên bình của Lệ phu nhân, nên sính lễ và đồ cưới đều do lo liệu. Chiến tranh với Thát Đát mang về cho vô vàng bạc châu báu, huống hồ giờ đây là Thái tử, hôn lễ của Thái tử đương nhiên long trọng vô cùng.
Tay nghề thêu thùa của nàng , Lục Phụng càng nỡ để nàng động đến kim chỉ, bèn đích tìm về hơn mười thợ thêu tinh xảo từ Tô Châu. Ngay từ mùa hạ, họ bắt đầu, mất nửa năm để may lễ phục đại hôn.
Về chuyện dạy dỗ nữ nhi khi xuất giá, như những bức “tị hỏa đồ”* mà các bậc trưởng bối thường dạy, thì càng cần lo. Lục Phụng thậm chí còn cố tình nhắn tin cho Lệ phu nhân, bảo bà cần bận tâm.
(*Tị hỏa đồ: Tranh minh họa về phòng the, thường các bà truyền cho con gái khi lấy chồng.)
Uyển Như của , một tay nuôi lớn, trong sáng ngây thơ như tuyết. Chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ nàng thẹn thùng suốt nửa ngày. Mọi chuyện về nàng, đều do dạy dỗ. Đêm tân hôn, dĩ nhiên cũng sẽ là dạy nàng cách trở thành thê tử.
…
Nửa năm trôi qua trong sự hồi hộp của Giang Uyển Như, trong sự mong đợi đầy nóng lòng của Lục Phụng, cuối cùng cũng đến ngày đại hôn của Thái tử.
Toàn bộ Đông Cung đều bận rộn rộn ràng, Giang Uyển Như chúng cung nữ vây quanh, gương đồng.
Làn da nàng trắng đến mức gần như phát sáng, đôi mắt long lanh như nước, chân mày thanh tú, môi son rực rỡ. Những viên minh châu mũ phượng rủ xuống, lấp lánh bên mái tóc đen như quạ, đến nao lòng.
“Mời tiểu thư nâng tay lên, để nô tỳ giúp mặc lễ phục.”
Kim Đào và Thúy Châu nâng bộ hỷ phục màu đỏ thẫm của Thái tử phi, cẩn thận trải tay áo thêu đầy ngọc châu.
Chỉ thấy chỉ vàng chỉ bạc đan xen, dệt nên họa tiết loan phượng sum vầy, rực rỡ tinh xảo.
Tiểu y, trung đơn, ngoại bào, ngọc đới… Phải mất gần một khắc, các cung nữ mới giúp nàng khoác lên bộ lễ phục nặng nề mà mỹ lệ.
Giang Uyển Như khẽ cử động, trong mắt tràn đầy mong chờ, giọng mang theo chút ngập ngừng.
“Hắn… ?”
Nhìn nữ tử trong gương với vẻ cao quý lộng lẫy, Giang Uyển Như kìm mà đưa tay chạm gương mặt . Nàng thật sự sắp gả cho ?
Năm năm , nàng chỉ là một thứ nữ thấp kém, giẫm đạp. Vậy mà bây giờ, nàng sắp trở thành Thái tử phi. Hiện tại, ngôi vị Hoàng hậu vẫn còn bỏ trống, hôm nay, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Mọi chuyện cứ như một giấc mộng, chân thực chút nào.
Kim Đào lên tiếng: “Thái tử điện hạ một bước, lát nữa khi lễ bộ đến đón, sẽ cùng điện hạ đến tông miếu tế bái.”
Thái tử là tài mưu hơn , trong các hoàng tử, ai thể sánh bằng. Duy chỉ Cung vương miễn cưỡng xem như đối thủ, nhưng khi ngã ngựa gãy chân, từ đó sa sút, còn uy h.i.ế.p nữa.
Từ khi Trần Phục qua đời, Hoàng đế ngày càng chìm đắm trong men say, lời cũng dần lộ mong lui về hành cung ở U Châu.
U Châu cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, nếu Hoàng đế rời cung, Thái tử sẽ giám quốc. Điều cho thấy địa vị của với tư cách là "Trữ quân" quan trọng đến mức nào.
Vì , đại hôn của Thái tử cũng vô cùng long trọng, Thái tử và Thái tử phi sẽ cùng tế bái tông miếu, đó tại Thái Hòa Điện tiếp nhận triều thần bái lạy.
Lễ quan giảng qua trình tự từ , Giang Uyển Như hít sâu một , trong lòng tự nhẩm một . Khi giờ lành đến, nàng chúng cung nữ vây quanh, bước qua ngưỡng cửa.
Hôm nay là ngày vui của cả nước, từ quan triều đình đến bá tánh bách tính, vô ánh mắt đang dõi theo. Giang Uyển Như tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Hiện tại nàng là Thái tử phi, phu thê là một thể, nàng thể để mất mặt.
Nàng siết chặt lòng bàn tay, thầm động viên bản . Đợi đến khi lễ bộ đến đón, nàng nhất định tỏ yếu thế…
Khoan ?
Hắn ở đây!
Ngay nghi trượng kéo dài, một nam nhân vận hỷ phục đỏ thẫm, mày kiếm mắt sáng, hình cao lớn vững chãi, Lục Phụng thì còn ai?
Trong ánh mắt sững sờ của Giang Uyển Như, Lục Phụng từng bước tiến về phía nàng.
Team Hạt Tiêu
“Đừng sợ.”
Hắn nắm lấy tay nàng, cúi xuống ghé tai thì thầm: “Ta ở đây.”
Giang Uyển Như mở to đôi mắt xinh , khẽ giọng chỉ để hai thấy: “Sao tới đây? Như hợp lễ nghi!”
Lục Phụng bật khẽ, nắm tay nàng kéo ngoài.
“Vì nàng đến, nên đến.”
“Làm bừa, ai …”
Lời đến nửa chừng thì âm lượng nhỏ dần. Được , đúng, nàng đúng là vẫn luôn mong nhớ . Có bên cạnh, nàng sẽ sợ gì cả.
ngờ dám bất chấp lễ nghi mà đón nàng. Hoàng thượng… đúng, phụ hoàng đồng ý ? Vậy còn triều thần thì ?
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, giao cho .”
Lục Phụng như thấu lòng nàng, giọng trầm thấp cất lên: “Nàng chỉ cần nghĩ đến là đủ.”
Kiếp , nàng khoác lên bộ hỷ phục , giữa muôn vàn lời miệt thị mà thế kẻ khác gả cho .
Kiếp , bù đắp cho nàng tất cả những tiếc nuối.
Giờ đây, còn thương tật, mời những thợ may giỏi nhất Giang Nam đích may lễ phục cho nàng, thiên hạ đều quỳ rạp chân nàng.
Theo lễ nghi, vốn nên xuất hiện ở đây. Đại hôn của Thái tử khác với thường, khi cùng tế bái tông miếu, Thái tử phi sẽ trùm khăn đỏ bước động phòng, còn Thái tử ở tiệc rượu tiếp đãi quần thần, đợi đến tối mới thể gặp .
nghĩ, kiếp phận , mà vẫn đích cưỡi ngựa đón nàng cửa.
Hắn nhớ rõ, dáng nàng nhỏ nhắn, co rúm trong bộ hỷ phục , ống tay áo dài che kín đôi tay bé nhỏ. Nàng run rẩy, nàng sợ hãi.
Khi đó, chỉ lạnh lùng , để mặc nàng một lẻ loi bước con đường dài đằng đẵng.
bây giờ…
Lục Phụng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng trầm mà kiên định.
“Uyển Như, dắt nàng , đừng sợ.”
Dù là tận cùng trời đất, dù là hoàng tuyền địa ngục, nàng cần lo lắng điều gì.
Lần , sẽ mãi ở bên nàng, vĩnh viễn buông tay.