Tiếng đàn hòa quyện, giai điệu trầm lắng.
Giang Uyển Như dùng khăn lụa chạm nhẹ khóe môi, một lúc  hạ mắt xuống, nhẹ nhàng :
“Trời lạnh đường trơn, bảo các nha  quét sạch tuyết, chuẩn  nước nóng.”
“Vâng ạ!”
Thúy Châu vui vẻ đáp lời, đôi bàn tay khéo léo tháo trâm cài ngọc và trâm vàng xuống. Mái tóc đen óng mượt như lụa lập tức xõa , tôn lên làn da trắng mịn như phát sáng. Thúy Châu nhẹ nhàng búi tóc  cho nàng, thả màn lụa từ móc ngọc bên giường xuống, khẽ :
“Phu nhân,  ngủ thêm một chút , nô tỳ sẽ ở ngoài canh gác.”
Tuy hành động   hợp lễ nghi, nhưng hiện tại bà tổ mẫu đang ẩn cư trong Xuân Huy Đường,  màng chuyện thế tục. Lão phu nhân hà khắc thì  giam lỏng trong Phật đường, Lục tiểu thư bướng bỉnh  gả xa tới Giang Nam. Cả Lục phủ giờ đây chỉ dựa  Lục Phụng một  chống đỡ danh tiếng. Các tẩu  trong phủ cũng  dám khiêu khích Giang Uyển Như. Hiện tại nàng là đại phu nhân quyền uy tối cao trong phủ, ai dám truy  ở nàng?
So với khi mới gả  còn bụng mang  chửa,   lập quy củ  mặt Lục phu nhân, tình cảnh giờ   hơn   bao nhiêu .
Con    đủ. Giang Uyển Như thầm nhủ trong lòng, khẽ nhắm mắt .
---
Lục Phụng xưa nay  giữ chữ tín,  sẽ về thì nhất định sẽ về.  hôm nay     qua giờ Tý mà vẫn  thấy bóng dáng.
Đến giờ đổi ca, Thúy Châu hành lễ   nghỉ,   đó là nha   cận khác tên Kim Đào. Kim Đào  lò hương mới trong phòng, nhẹ giọng :
“Phu nhân,  chợp mắt một lát , khi nào đại gia về, nô tỳ sẽ hầu hạ.”
“Không cần,  đợi .”
Đôi mắt Giang Uyển Như  đỏ lên vì thức khuya, nhưng nàng vẫn lắc đầu. Nàng  dậy  đến chậu đồng, thử nước  dặn:
“Nước nguội , thêm nước nóng  .”
Không chỉ nước  nguội, mà bữa ăn khuya  bàn cũng  nguội lạnh. Từ khi Lục Phụng ở  ăn khuya một   buổi tối, Giang Uyển Như luôn chuẩn  sẵn thức ăn đợi . Không nhiều, chỉ ba món mặn, hai món chay, một bình rượu và một bát canh. Hắn về đói thì ăn một chút,  đói thì mang đồ ăn  thưởng cho nha   thị vệ trực đêm.
Dù mười  thì chín  Lục Phụng  động đũa, nàng vẫn  quên chuẩn . Thậm chí mỗi  Lục Phụng về, đồ ăn vẫn luôn  giữ nóng.
Kim Đào thêm nước nóng , ngẩng đầu hỏi:
“Phu nhân, đồ ăn còn nóng  ạ?”
Kim Đào  hai điều suy tính. Một là giờ  đại gia  về, mười phần thì chín phần là bận tiệc tùng bên ngoài. Hai là  quá giờ Tý, nếu đại gia về mà ăn hết mâm cơm , thì chỉ ngủ   đầy ba canh giờ trời  sáng. Bữa cơm  chắc chắn sẽ  động đũa.
Nếu  , cần gì   việc thừa thãi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-2-2.html.]
Giang Uyển Như thản nhiên đáp:
“Nóng.”
“ , dây lưng mà  bảo ngươi  mấy ngày  thế nào ?”
Kim Đào  xong thì giật , cúi đầu hổ thẹn :
Tửu Lâu Của Dạ
“Thưa phu nhân, nô tỳ   xong phần cơ bản, chỉ là… chỉ là thời gian gấp,  kịp viền mép.”
Kim Đào thêu thùa giỏi, Giang Uyển Như thường giao cho nàng  mấy thứ nhỏ như túi thơm. Lần  là dây lưng, nhưng nàng   rõ thời hạn nên Kim Đào cũng  vội . Lúc  đang tự trách, chợt  thấy giọng  dịu dàng từ  truyền xuống:
“Không , đúng lúc  rảnh, đưa đây cho .”
Kim Đào lập tức thở phào, vội vàng mang dây lưng  dở cùng kim chỉ tới, miệng vẫn nhận :
“Nô tỳ  sai, xin phu nhân trách phạt.”
Giang Uyển Như khẽ , tiếng  trong đêm yên tĩnh tựa như dòng nước ấm áp:
“Chỉ là chuyện nhỏ, cần gì  ? Ngươi lớn tuổi hơn Thúy Châu,  gan  nhỏ như ?”
Kim Đào mím môi, cúi đầu  dám đáp.
Hiện giờ nàng với Thúy Châu đều là nha  bậc nhất trong viện Kim Quang. Thực  Thúy Châu đến  nàng một năm. Khi phu nhân mới  phủ, chính nàng và một nha  khác tên Kim Quất hầu hạ. Khi đó phu nhân thế yếu, cả phủ chẳng ai yêu thích, ngay cả nha  cũng dám ức hiếp. Kim Quất từng nhiều  buông lời lỗ mãng, giờ đây cỏ  mộ  cao hai thước.
Tất nhiên chuyện đó  liên quan đến phu nhân, mà do Kim Quất tự chuốc họa khi định trèo cao. Trong ấn tượng của Kim Đào, dù phu nhân  nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tính tình  vô cùng dịu dàng, hiền hậu. Nàng  từng vô cớ trách phạt ai, còn tăng tiền công cho nha . Hiện giờ trong Lục phủ, ai mà  cảm kích ân đức của phu nhân?
Kim Đào ở bên phu nhân,  những kẻ từng   với nàng  lượt gặp chuyện, mà nàng chẳng tranh đoạt gì,  sống ngày càng ung dung tự tại.
Dù đầu óc  lanh lợi, nhưng Kim Đào bỗng nhận , phu nhân dường như  chỉ  dung mạo kiều diễm, mà còn  hề yếu đuối như vẻ ngoài.
Hiểu  điều đó, nàng càng trở nên trầm lặng, tận tâm hầu hạ Giang Uyển Như,  dám lơ là dù chỉ một khắc.
……
Chủ tớ mỗi  một tâm tư, đều   thêm lời nào. Khoảng một tuần hương , tiếng bước chân vững chãi vang lên, ngoài cửa hiện  bóng dáng cao lớn, lạnh lùng của một nam nhân.
“Phu quân  về .”
Giang Uyển Như cắn đứt sợi chỉ vàng  tay, đặt rổ thêu lên bàn ở chỗ dễ thấy nhất khi bước . Nàng nở nụ  xinh  như hoa, mở cửa  chào đón.