Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:45:24
Lượt xem: 301
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tổng cộng chỉ hai tờ giấy mỏng, nửa phần trách móc mỉa mai, nửa phần chất vấn. Lục Phụng xoa nhẹ tờ giấy dai mềm trong tay, tức buồn .
Nàng nay luôn giữ dáng vẻ đoan trang, vui cũng , vui cũng . Người thường bảo tính cách của khó lường, nào phu nhân nhà còn chẳng thua kém.
Giờ dáng vẻ ghen tuông đến thế , thực hiếm . Qua từng dòng chữ, như thấy dáng vẻ sinh động của nàng khi đặt bút, mới mẻ và sống động vô cùng.
Không hiểu nàng nghĩ ngợi như , thường ngày tinh ý là thế, mà chuyện hóa ngốc nghếch, cứ như chú mèo nhỏ đang bảo vệ thức ăn.
Khoảng thời gian ở vùng Giang Nam đầy mưa bụi, nơi đây mỹ nữ phong phú đủ dáng vẻ. Trong đó thiếu những rực rỡ, quyến rũ giống như Giang Uyển Như. Lục Phụng là một nam nhân khỏe mạnh đang trong độ sung mãn, ở nhà quen nàng chăm sóc chu đáo, giờ đây "kiêng khem" suốt vài tháng.
Hắn từng xa nhà lâu như thế . Thuộc hạ từng tìm đến những nữ nhân sạch sẽ để giải quyết nhu cầu cho , nhưng mỗi như , nhớ đến nàng, nghĩ rằng nàng nhất định sẽ đau lòng, buồn tủi. Dù là một nam nhân cao lớn, đến mức sợ vợ, nhưng nàng buồn.
Giờ lá thư , càng khẳng định, nàng đúng là một ghen.
Hắn thở dài một , vỗ vai Bùi Chương, :
"Hiền , hành động sớm hơn mười ngày."
"Sao ?" Bùi Chương hỏi: "Chẳng lẽ biến cố gì? Nếu chê, thể góp chút ý kiến."
Khóe môi Lục Phụng nhếch lên:
"Không cần, cứ theo lời ."
Gia đình nương tử ghen, lòng ở bên ngoài cũng chẳng yên.
Lục Phụng việc dứt khoát, trong những quyết sách của đoàn, dù là do cả hai Lục Phụng và Bùi Chương cùng bàn bạc, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Lục Phụng. Hắn cho phép ai chống đối. Dẫu Bùi Chương cảm thấy một quyết định phần mạo hiểm, khi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn chọn lên tiếng.
---
Khi trở về phòng, Bùi Chương lấy chiếc bình sứ đựng băng phiến trong ngăn bí mật và đưa lên mũi ngửi nhẹ.
Gần đây, càng ngày càng mơ thấy nhiều giấc mộng.
Ngoài nữ nhân đầy đặn, quyến rũ trong con hẻm nghèo, thường xuyên mơ thấy thiếu nữ trong tiệm sách.
Trong mơ, gặp nàng. ở hiệu sách, mà là trong căn viện nhỏ mà thuê.
“Đây, Bùi công tử, sẽ trả cho mà.”
Hắn hai đồng xu trong bàn tay trắng trẻo của nàng, nhưng nhận.
“Nàng là nữ nhân, tìm tới nơi ?”
“Ta hỏi chưởng quầy ở hiệu sách. Hơn nữa, nơi dễ tìm, chỉ cần hỏi thăm một chút là ở đây một công tử phong lưu tuấn tú cư trú. Nghe thường giúp trong phố thư? Bùi công tử, danh tiếng của ở đây nha.”
“Thôi nào, đừng những lời thừa thãi, cầm lấy nhanh . Ta thể ngoài lâu, phát hiện sẽ thảm.”
Hắn vẫn nhận.
Hắn chăm chú nữ nhân mặt, : “Ta thấy nàng ăn mặc giàu sang, chắc là tiểu thư nhà quyền quý.”
“Không tiểu thư gì cả, chỉ là một cô gái thứ xuất mà thôi.”
Nữ nhân cúi đầu, giọng điệu chợt trầm xuống: “Như thấy đấy, đang bệnh nặng, đến một đại phu một thang thuốc , cũng thể lo liệu nổi.”
“Sống nương tựa khác, sống c.h.ế.t đều chỉ dựa một ý nghĩ của họ.”
Lòng khẽ run, thì cô gái kiên cường những lời sống trong cảnh khó khăn như .
Hắn hỏi: “Dám hỏi nàng là tiểu thư nhà nào?”
“Này, hỏi cái đó gì?”
Nữ nhân lùi về hai bước, ánh mắt đầy cảnh giác : “Ta cứ nghĩ là quân tử, chẳng lẽ hiểu danh tiết của con gái quan trọng thế nào? Nếu xảy chuyện gì, sẽ lấy cái c.h.ế.t để bảo danh tiết!”
“Nàng dễ dàng nghĩ đến cái chết.”
Hắn khẽ , : “Ta và nàng duyên, … giúp nàng.”
“Huynh còn trẻ mà ăn cứ thần thần bí bí thế? Nhìn cho rõ đây, duyên giữa và chỉ thế thôi.”
Nàng “bốp” một tiếng đặt hai đồng xu lên bàn đá trong sân, : “Ta trả cho , từ nay đường ai nấy . Huynh đừng bao giờ gặp , còn trông mong gả một gia đình tử tế.”
“Gia đình tử tế là thế nào?”
Hắn lạnh nhạt : “Là dung mạo như Phan An, dịu dàng chu đáo? Hay là giàu sang quyền thế?”
“Bùi công tử, đang mơ giữa ban ngày đấy !”
Nữ nhân tức giận : “Trên đời thật sự như thì cũng chẳng đến lượt . Lấy chồng thì chỉ cần no cơm ấm áo. Ta chỉ cần đối xử với , với , thể bảo vệ con , là mãn nguyện .”
Hắn im lặng một lúc, : “Không lâu nữa sẽ đến kỳ thi mùa xuân. Ta đỗ đầu trong kỳ thi phủ và thi viện, thấy những dự thi xuân ai thể vượt qua .”
“Ha! Tự tin quá nhỉ, xin chúc sớm đỗ đạt.”
“Nếu ngày đó thực sự đến, đoạt trạng nguyên, nàng … đồng ý gả cho ?”
Hắn lùi một bước, vạt áo rộng khẽ tung bay, hai tay chắp ngực, cúi nàng.
“Nàng dung mạo kiều diễm, tâm hồn thanh tao, Bùi mỗ cảm mến, nguyện dùng cả đời để bảo vệ nàng, cùng nàng chia ngọt sẻ bùi, đến đầu bạc răng long.”
Sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay thấm mồ hôi. Hành động quả thật đường đột. Nàng run rẩy : “Huynh…”
Hắn chuẩn tinh thần để mắng là kẻ háo sắc, nhưng đợi mãi, nàng :
“Huynh...”
“Huynh định dùng hai đồng xu mà cưới vợ ? Mơ nhỉ!”
Hắn sững , ngẩng lên thấy nàng chạy mất. Hắn định đuổi theo, nhưng phía sân vang lên tiếng : “Chương nhi, bên ngoài khách ?”
Hắn về bên , đỡ lấy cánh tay bà: “Mẹ, .”
“Hây, con , mời nhà chơi? Nhà góa con côi, thường nhờ vả hàng xóm ít. Dẫu dư dả, cũng thể thiếu lễ nghĩa.”
“Con .”
Hắn suy nghĩ một lát : “Mẹ, con cảm tình với một cô gái.”
“Ồ? Chuyện đấy, con trai cuối cùng cũng hiểu lòng !”
Mẹ tươi đến mức khép miệng, hỏi: “Là cô nương nhà ai? Nói cho , sẽ con hỏi cưới.”
“Nàng… xuất tầm thường, là tiểu thư nhà danh giá, e rằng con xứng.”
“Có gì , con cớ gì tự ti như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-51.html.]
Người dùng đôi tay thô ráp đầy vết chai nhẹ nhàng vỗ vai : “Hiện tại đúng là khó khăn, nhưng chờ con đỗ đạt, khoác áo quan, đến công chúa cũng cưới .”
“Chỉ cần con thích, nhà vẫn còn vài mẫu ruộng nhỏ ở quê, dành dụm cả đời, trong tay cũng chút tiền riêng, tất cả sẽ dùng sính lễ, nhất định cho con cưới dâu một cách rực rỡ.”
---
Bùi Chương đầu đau như búa bổ. Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, nhưng những cảnh tượng trong mơ chân thực đến lạ thường. Hắn thậm chí cảm nhận sự hồi hộp, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch khi cầu hôn nàng.
Tất cả đều là giả! Tỉnh mộng, còn nàng ở cả! Thê tử hiện tại của , chính là Giang ngũ cô nương – giúp thoát khỏi cảnh túng quẫn khi đến kinh thành với túi tiền trống rỗng.
Nàng là ân nhân của , nhưng nàng cần trả bạc, mà cưới nàng.
Nàng : “Ta chỉ là một thứ nữ, từ nhỏ cả ngược đãi. Giờ đây, bà gả cho một gã ăn nhậu, cờ bạc, còn gái gú, đủ thứ tật . Bùi công tử, nếu cưới , sẽ đánh c.h.ế.t mất!”
Nàng là thiên kim của Hầu phủ, chê gia cảnh nghèo khó của mà quyết tâm gả cho . “Vợ tào khang bỏ”, dù khi kết hôn hai sống hòa thuận, cũng từng nghĩ đến chuyện khác.
Team Hạt Tiêu
Cho đến khi gặp vị phu nhân chỉ huy sứ .
Bùi Chương cảm thấy bản xé đôi. Một nửa là đạo quân tử, là tình bạn với Lục Phụng, nửa còn hai bóng hình chiếm cứ. Mặc dù thấy rõ mặt, nhưng một cảm giác mãnh liệt rằng, nữ nhân đó chính là nàng!
Dù hai khác về dáng vóc, tính cách, vẫn chắc chắn như . Nhất định là nàng!
Phải chăng và nàng là phu thê từ kiếp ?
Bùi Chương rơi mê sâu sắc. Lúc , tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên, bên ngoài hỏi:
“Nhị đương gia ở đây ?”
“Có chuyện gì?”
“Đại đương gia dặn dò, xin ngài gần chúng hơn, đao kiếm mắt, tránh để ngài thương.”
Bùi Chương khẽ đáp: “Ừm, phiền ngươi chuyển lời cảm tạ đại đương gia giúp .”
---
Cách đó ngàn dặm, cuộc sống của Giang Uyển Như vẫn êm đềm như thường.
Phủ Lục gia những dược liệu nhất, thái y trong Thái y viện thể tùy ý triệu đến, bệnh tình của Lục Hoài Dật nhanh chóng thuyên giảm. Vì bệnh của , mấy ngày nay Giang Uyển Như ngủ ngon, khiến Lục Hoài Dật trong lòng áy náy vô cùng.
Sau khi hỏi qua hai thư đồng Thư Kỳ và Thư Mặc, đoán tâm tư của con trai, Giang Uyển Như cho lui hết, tự đút thuốc cho Hoài Dật.
“Con trai, mẫu sách nhiều, gần đây một câu thơ, nhưng hiểu ý. Con thể giải thích giúp mẫu ?”
Đôi mắt đen láy của Lục Hoài Dật lập tức sáng lên, khẽ gật đầu, giữ vẻ nghiêm nghị đáp: “Mẫu cứ ạ.”
“Đây là câu của một bậc danh gia đức cao vọng trọng.”
Giang Uyển Như chậm rãi :
“Nhân giai dưỡng tử vọng thông minh,
Ngã thông minh ngộ nhất sinh.
Duy nguyện hài nhi ngu thả lỗ,
Vô tai vô nạn đáo công khanh.”
“Hoài Dật, cha con mời cho con những thầy đều là đại nho đương thời. Con hãy giải thích câu cho mẫu , nó ý gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Hoài Dật lập tức xụ xuống.
Cậu nắm lấy tay áo Giang Uyển Như, lí nhí : "Mẫu , con xin , là của con."
Cậu nên để mẫu lo lắng.
Giang Uyển Như xoa đầu , dịu dàng : “Mẫu trách con. Con chí tiến thủ là điều . Mẫu sinh một đứa con trai hoài bão lớn lao, vui mừng còn kịp.”
“Nếu là khác, mẫu nhất định sẽ yêu thích một đứa trẻ thông minh và chí tiến thủ. con là con trai của , thà rằng con là một công tử bột bình an khỏe mạnh, còn hơn một văn khúc tinh đoản mệnh.”
“Mẫu ,” Lục Hoài Dật cam lòng lầm bầm: “Con sẽ trở thành công tử bột .”
Bên cạnh bao nhiêu thầy giáo học thức uyên thâm, còn cha và hoàng thượng giám sát, thể biến thành công tử bột ?
Giang Uyển Như khẽ thở dài, hỏi: “Hoài Dật, con thấy phủ quốc công của nhà thế nào?”
Lục Hoài Dật suy nghĩ một chút, đáp bốn chữ: “Phú quý vô cực.”
“Vậy còn cha con thì ?”
“Quyền khuynh triều dã.”
“Đã như , con càng hiểu, phủ quốc công của nhà cần một kế thừa xuất chúng hơn .”
Giang Uyển Như tận tình khuyên bảo: “Cha con kết thù kết oán ít, hiện giờ nhà đang như lửa bỏng dầu sôi, vốn đủ khiến khác ghen ghét. Nếu con còn xuất sắc mặt, chẳng càng trở thành cái gai trong mắt kẻ khác ?”
“ con quanh năm ốm yếu, chúng chẳng cũng là cái gai trong mắt ạ?”
Lục Hoài Dật dễ dàng dỗ dành. Cậu trầm tư một lúc, lanh lợi phản biện:
“Cha từng , đối phó với kẻ thù, yếu thế chẳng ích gì. Chỉ trái tim quả cảm, nắm đ.ấ.m cứng rắn, mũi giáo sắc bén, thêm m.á.u tươi trấn áp, mới khiến sợ hãi mà thoái lui.”
“Con cảm thấy cha đúng!”
Giang Uyển Như: “...”
Nàng nhịn gõ nhẹ lên trán Lục Hoài Dật, trách: “ là con trai ruột của cha con!”
Lục Hoài Dật xoa trán, vẻ mặt ngoan ngoãn nịnh nọt: “Con hiểu ý của mẫu , con sai . Con hứa với , nhất định sẽ chăm sóc bản , để lo lắng.”
Bát thuốc cạn đáy, vị đắng khiến mặt mày Lục Hoài Dật nhăn nhó, nhưng vẫn cố nhịn kêu than. Thấy , Giang Uyển Như mềm lòng, đưa cho một viên mứt trái cây ngọt ngào.
“Được , con dưỡng bệnh cho , đừng cố gắng quá sức.”
Giang Uyển Như kéo chăn đắp cho , dịu dàng : “Nhà chúng đủ hiển hách. Dù con cố gắng hết sức, thì cùng lắm cũng chỉ là kế thừa một tước vị. con trai của , con là trưởng tử đích tôn mà. Những gì cha con , sớm muộn gì cũng thuộc về con.”
Nàng thể hiểu sự phấn đấu trong lòng đứa trẻ Lục Hoài Dật. Lục Phụng quá cao, quyền khuynh triều dã, ở một vị trí mà hậu bối khó lòng vươn tới. Người khác dốc ba đời tính toán, cũng bằng tước vị Quốc công truyền từ Lục Phụng. Con trai nàng, thực sự cần liều mạng như .
Hiện tại, điều nàng mong mỏi nhất chính là bình an sinh hạ hai đứa con trong bụng. Có ba đứa trẻ, dù nàng cho phép Lục Phụng nạp , ngoài cũng thể gì. Tương lai, khi ba tấc đất, nàng vẫn thể ngẩng cao đầu với tổ tiên nhà họ Lục.
Những chuyện bôn ba bên ngoài, cứ để đàn ông lo liệu. Còn nàng, chỉ cần an tâm hưởng thụ nửa đời còn thật thoải mái là .
---
Lời tác giả:
Câu thơ “Nhân giai dưỡng tử vọng thông minh... vô tai vô nạn đáo công khanh” trích từ tác phẩm của Tô Thức. Theo quy định dẫn nguồn của Tấn Giang, tại đây xin ghi rõ.