Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-01-08 14:09:33
Lượt xem: 200
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ơ… hả?”
Giang Uyển Như sững , trong khi Lục Phụng dùng chiếc khăn trắng lau tay, tiến lên nắm lấy tay nàng.
Bàn tay của đàn ông to lớn, thô ráp với những vết chai từ d.a.o kiếm, phủ một lớp ẩm nóng trơn trượt khiến Giang Uyển Như cảm thấy lạnh sống lưng.
“Lạnh ?”
Lục Phụng nhíu mày, tiện miệng lệnh: “Thêm một chậu than.”
Phủ Tề Vương mùa đông luôn đốt địa long (hệ thống sưởi sàn), nơi nơi đều ấm áp, nên trong viện Cẩm Quang chuẩn hỏa lò. Các tỳ nữ liếc mắt , vội vàng cúi rời . Lệnh của chủ nhân, dù lên núi đao xuống chảo dầu cũng hài lòng.
Chẳng mấy chốc, rèm vén nhẹ, tỳ nữ nhanh nhẹn mang chậu than đặt góc phòng. Trong phòng vốn ấm, Giang Uyển Như nóng đến đỏ bừng hai má, bèn cởi bỏ áo ngoài nền trắng thêu hoa mai đỏ, lệnh: “Ánh sáng chói quá, đổi bộ thành nến sáp vàng .”
“Đổi xong thì lui xuống cả , hôm nay cần hầu hạ.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai , Giang Uyển Như cầm lấy muôi, múc một bát canh gà, dùng thìa nhỏ vớt bọt nổi mặt, đặt mặt Lục Phụng.
“Phu quân, uống canh .”
Lục Phụng khẽ gật đầu, : “Nàng ăn , cần để ý đến .”
Trước đây, mỗi Lục Phụng đến viện Kim Quang dùng bữa, Giang Uyển Như thường bên gắp thức ăn cho , đợi dùng gần xong mới ăn. Sau khi sinh Hoài Dật, lẽ vì giữ thể diện cho mẫu của trưởng tử, hoặc cũng thể vì Lục Phụng dần để tâm đến nàng hơn, nhiều bảo nàng xuống, Giang Uyển Như “ thể từ chối lòng ,” hai mới bắt đầu cùng ăn với .
Hôm nay Lục Phụng vẻ bình thường, nhưng lúc Giang Uyển Như cũng đói cồn cào, gì quan trọng hơn việc lấp đầy bụng. Nàng tự gắp vài món thích, quên gắp hai miếng thịt dê cho Lục Phụng, : “Phu quân ăn thêm thịt dê , bồi bổ sức khỏe.”
Lục Phụng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm. Nụ của Giang Uyển Như cứng , nàng hỏi: “Sao , sai gì ?”
Gần đây nàng thích uống canh dê, cảm thấy một vui bằng chia sẻ, cũng gửi đến chỗ của Hoài Dật, tiện tay gắp một miếng thịt cho Lục Phụng. Người mùa đông ăn thịt dê , giữ ấm cơ thể, đây Lục Phụng từng vấn đề gì với việc ăn thịt dê cả.
Lục Phụng để Giang Uyển Như lúng túng, nhai vài cái với vẻ mặt kỳ lạ: “Thân thể … .”
Giang Uyển Như hiểu ý, đáp: “Dưỡng sinh mà, là việc tích lũy ngày qua ngày. Bây giờ khỏe mạnh, cũng sẽ lúc già yếu, lúc đó mới lo thì muộn.”
Nghĩ đến bản đây hàn khí, lẽ do thời còn ở khuê các chăm sóc . Mỗi đến kỳ nguyệt sự, bụng đau âm ỉ. Nàng thích uống thuốc, nên Thúy Châu ngày ngày nấu gừng cho nàng uống. Một năm rưỡi , bệnh lâu năm của nàng khỏi, khiến tâm trạng mỗi tháng hơn nhiều.
Dựa kinh nghiệm của , câu của Giang Uyển Như chân thành, đụng trúng dây thần kinh nào của Lục Phụng mà lạnh giọng: “Ta già ?”
Giang Uyển Như càng thêm khó hiểu. Lục Phụng tuổi còn đến tam thập, đang ở độ tuổi sung sức. Huống chi, là đàn ông, cần lo đến chuyện “nhan sắc tàn, ân tình dứt,” để tâm chuyện ?
“Phu quân già.”
Nàng , nhớ đến than thở thời gian buông tha nhan sắc, Lục Phụng gì, nay mang nguyên văn trả cho : “Hơn nữa, sinh lão bệnh tử là đạo tự nhiên, chẳng thể cưỡng cầu.”
Sắc mặt Lục Phụng đột nhiên đen .
Giang Uyển Như càng hiểu nổi, nàng mỉm với cúi đầu tiếp tục ăn. Xuất cao quý của Lục Phụng, cộng thêm Giang Uyển Như thường xuyên giao tế bên ngoài, cả hai đều ăn uống tao nhã và thuần thục. Ánh nến sáp vàng ấm áp tỏa khắp phòng, khung cảnh ấm cúng dịu dàng, nhưng tâm trạng của cả hai khác .
Giang Uyển Như thầm nghĩ: Vừa Lục Phụng gì nhỉ, Giang Uyển Oanh c.h.ế.t ?
Lần Giang Uyển Oanh loạn ở phủ Quốc Công, khiến nàng giận đến nghiến răng, hối hận vì quá dễ dãi với tỷ . Sau đó hết chuyện đến chuyện khác xảy , nàng quên mất Giang Uyển Oanh, giờ đột nhiên tin …
Sáu năm tỷ từng hãm hại nàng, còn quấy nhiễu yến tiệc đầy tháng song sinh của nàng. Tình nghĩa thuở nhỏ còn từ lâu. Giang Uyển Như chẳng tiếc thương chút nào, chỉ là Lục Phụng nhắc đến…
Hắn bận rộn trăm công nghìn việc, tự nhiên quan tâm đến một phụ nhân chốn nội viện?
Hiện tại Bùi thị lang vua sứ Đột Quyết, triều đình đang chú ý, mà chính thê của qua đời, chẳng lẽ chút tin tức gì?
Không đúng, chỗ nào cũng thấy kỳ lạ. Nàng tìm cơ hội hỏi rõ.
Lục Phụng gắp một miếng huyết đậu hũ, cắn một miếng. Vị mềm mịn, mát lạnh của đậu hũ hòa lẫn với hương vị đặc trưng của huyết lợn lan tỏa khắp môi lưỡi, khiến nhớ sắc đỏ tươi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-98.html.]
Hắn tự tay nghiền nát hộp sọ của tỷ tỷ cùng cha khác với thê tử .
Dòng chất lỏng đỏ tươi rỉ ngừng, xen lẫn với thứ chất trắng đục. Gương mặt nữ nhân dần méo mó, sụp đổ, hai mắt lồi , miệng há lớn, nhưng thể phát bất cứ âm thanh nào.
Nhiều năm qua, c.h.ế.t tay Lục Phụng đếm xuể. Mười tám loại cực hình của Cấm Long Ty, đều dùng thuần thục. Cái c.h.ế.t của nàng là thảm khốc nhất, nhưng khiến giận đến thể kiềm chế.
Hắn vốn g.i.ế.c nàng .
Team Hạt Tiêu
Hôm nay, từ phương Bắc truyền về quân tình. Ở vùng biên giới giữa Tề triều và Thổ Phiên, tại một nơi gọi là Tứ Phương trấn, bất ngờ bùng lên bạo loạn. Quân phản loạn chỉ mất ba ngày để chiếm liên tiếp hai thị trấn. Mãi đến khi sự việc xảy , quan viên bên mới vội vàng tấu báo. Vì đây là trọng trấn quân sự, lực lượng đóng quân yếu ớt, nên tướng quân Lăng Tiêu phái binh đến chi viện.
Hoàng đế từng kết thúc cuộc tranh bá của các vương hầu, hơn hai mươi năm từng xảy cuộc bạo loạn lớn như . Ngay cả những kẻ ngang ngược như Trần Phục, cũng chỉ dám “thủy phỉ” sông, thế mà dám công khai đánh chiếm thành trì, tự lập vua – một tên nghịch tặc đúng nghĩa!
Quân phản loạn chỉ hơn một nghìn , đủ để gây lo ngại. Khi viện binh của đại tướng quân biên ải Lăng Tiêu đến, tất nhiên sẽ nhanh chóng dẹp tan chúng. Hoàng đế long nhan đại nộ, một phần vì ngờ rằng vua nhiều năm, cai trị thiên hạ định, dám phản loạn. Một phần khác là vì tức giận với đám quan binh giữ thành – là đồ vô dụng, mất cả mặt mũi, để đội quân nhỏ bé như chiếm . điều khiến ông tức giận nhất chính là… thủ lĩnh của quân phản loạn là một nô tỳ.
Không sai, chỉ là "nô", mà còn là "nữ nô".
Một nô tỳ, một nữ nhân, dẫn dắt hơn một nghìn , trong ba ngày ngắn ngủi chiếm hai thị trấn của ông. Hoàng đế bản tấu, xoa xoa đôi mắt căng thẳng, thậm chí nghĩ đến khả năng cấp lừa dối, cũng tin sự thật .
Hoàng đế trị vì lâu, sớm rèn luyện bản lĩnh để lộ vui giận, thế nhưng hôm nay thể giữ bình tĩnh trong buổi triều sớm. Đế vương nổi giận, m.á.u chảy thành sông. Văn võ bá quan đều cúi đầu im lặng như những con cút, dám hé môi. Thấy cảnh quan thần nhát gan như , hoàng đế càng tức giận, chỉ mấy vị vương gia mạnh dạn khuyên nhủ vài câu.
Là vương gia tham chính, Lục Phụng một lời, giữ im lặng từ đầu buổi triều cho đến lúc kết thúc. Hạ triều, bất chấp ánh mắt khác thường của các , nhanh chóng biến mất.
Hắn đến Bùi phủ.
Bùi phủ vốn lớn, tìm thấy Giang Uyển Oanh đang quỳ một bức tượng Phật. Nàng quỳ đệm cói, phủ phục với vẻ mặt đầy thành kính. Lục Phụng liếc tượng Phật cung phụng – một vị Bồ Tát với nét mặt từ bi, một tay cầm tịnh bình liễu chi, tay ôm một đứa bé. Vị Bồ Tát nổi tiếng, đến mức Lục Phụng cũng nhận – đây là Quan Âm Tống Tử.
“Ai ?”
Bị đột ngột xông giật , Giang Uyển Oanh ngẩng đầu. Khi rõ tới, nàng bỗng trở nên bình tĩnh, quả quyết :
“Ngươi đến .”
Tính toán thời gian, hẳn là đến ngày xảy loạn nô dịch trong kiếp . Nếu đến, thì chắc chắn nàng hề dối.
Nếu đang tượng Bồ Tát, Giang Uyển Oanh thật lớn ba tiếng. Bùi Chương yêu nàng thì chứ? Hắn nhốt nàng ở đây thì thế nào? Người mà nàng dựa chính là hoàng đế tương lai, nàng sẽ là quý nhân của hoàng đế!
Nàng sẽ khiến bọn họ, tất cả bọn họ, cúi rạp chân nàng!
Lục Phụng lời ít ý nhiều, hỏi:
“Loạn nô dịch kết thúc thế nào?”
Gương mặt lạnh lùng, khí thế nghiêm nghị khiến tự chủ mà khuất phục. Giang Uyển Oanh đáp:
“Loạn kéo dài hai tháng… , ba tháng, cuối cùng triều đình dẹp tan.”
“Lâu ?”
Lục Phụng nhíu mày. Hoàng đế chỉ nổi giận vì kẻ dám “tạo phản,” nhưng những đám ô hợp như thế chẳng đáng để bận tâm, viện binh của Lăng Tiêu đến, dẹp tan trong vòng một tháng là cùng.
Hôm nay Lục Phụng khoác bộ áo mãng bào màu tím sẫm của vương. Cộng thêm sự sợ hãi tự nhiên của Giang Uyển Oanh với , nàng luống cuống đổi lời:
“Có lẽ là… là một tháng thôi, nhớ nhầm.”
Nàng gì chứ? Đã hơn ba mươi năm trôi qua, sự kiện khi lưu truyền rộng rãi, chủ yếu ca ngợi sự mưu trí, nhạy bén của Bùi các lão. Một trẻ tuổi như , gặp nguy loạn. Còn chi tiết trong đó, dân gian kể chuyện sử sách, nàng nhớ rõ ?
Lục Phụng cụp mắt xuống, hỏi:
“Thủ lĩnh của quân phản loạn họ tên là gì?”
…