Hắn khẽ lắc đầu:
“Trên đời , còn nhiều đáng thương hơn nàng.”
Ta hiểu, liền hỏi:
“Vậy rốt cuộc là vì ? Ta còn trong sạch, cũng từng mất một đứa con, cưới chẳng là nhục gia môn ?”
Hắn ung dung nhấp một ngụm , thong thả hỏi ngược :
“Thế nàng nghĩ ?”
Ta đáp thế nào.
“Thói đời , nữ tử vốn chẳng dễ dàng. Cả đời vinh nhục đều buộc chặt nơi nam nhân, chẳng ai cũng cơ hội, điều kiện để tự lập cường. Nàng từng tự xưng là Minh Châu, hẳn là cam chịu đoá sen chìm trong bùn. Minh Châu dẫu phủ bụi, cũng khó tránh khiến thương tiếc.”
Ta tin lời ngon tiếng ngọt , gì kẻ vô duyên vô cớ bụng đến thế. sợ, cuộc đời tồi tệ đến mức , còn thể tệ thêm ?
Tỉnh khỏi hồi ức, hai bộ giá y do dự hồi lâu, cuối cùng chọn bộ thêu hoa mẫu đơn.
Tiểu Đào bưng giá y giúp mặc lên, tay khẽ vuốt lưng chỉnh y phục cho , bỗng nghẹn ngào :
“Tiểu thư, hôm nay bữa trưa ăn nhiều một chút, ăn no mới sức mà chép kinh.”
Nàng vòng mặt , chỉnh cổ áo, lệ tuôn như chuỗi ngọc đứt dây, giọng run rẩy thành tiếng:
“Bộ giá y là do An Vương sai Thượng phục cục gấp rút chế tác, đều dùng loại vải quý nhất. An Vương để tâm như , ngày tháng chắc chắn sẽ càng hơn.”
Ta đưa tay định lau nước mắt cho nàng, nhưng nàng bỗng cúi đầu, che mặt chạy vội ngoài, chỉ để một câu:
“Nô tỳ bưng cơm.”
Ta khẽ thở dài. Có thể rời khỏi cái nhà , là may mắn lớn lao. Những điều khác, chẳng dám cầu thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-38.html.]
Đêm ngày thành , phụ gọi đến, giọng nặng nề:
“Từ nhỏ ngươi ngỗ nghịch bất tuân, tính tình quái gở, nay gây hoạ lớn thế . Ngươi còn là phận xử nữ, nếu An Vương , chỉ ngươi thể vững trong vương phủ, mà nếu truyền ngoài, thể diện cả nhà đều mất sạch.”
Ông dừng lâu, dường như khó mở miệng, đó mới chậm rãi hỏi:
“Ngày mai ngươi cách gì đối phó ?”
Ta quỳ đất, mặt chút biểu tình, dập đầu hai cái:
“Không cần nhọc tâm. Xưa nay từng quan tâm đến , nay cũng cần. Về sống chết, cũng chẳng dám phiền nữa.”
“Ngươi—” Phụ tức đến nghiến răng, vỗ bàn quát lớn:
“Cánh cứng cáp , nay ngay cả cũng chẳng quản nổi ngươi nữa ?”
“Người đùa. Người từng quản bao giờ? Nếu khi xưa chịu dạy bảo, uốn nắn, thành thế ? Bao năm thờ ơ lạnh nhạt, cũng quen. Sau ngày mai, xin cứ coi như chẳng nữ nhi nữa.”
Rời khỏi viện tử của phụ , cầm đèn lồng giấy, trong đêm cuối thu mang theo lạnh. Nhìn ánh sáng mờ mịt bên trong, tầm mắt cũng dần nhòe .
Thuở bé, vô cùng khao khát tình thương của ông. bao năm qua, cũng còn là đứa trẻ, nhiều điều sớm thấu.
Không chỉ vì ông ban cho một mạng sống, mà liền xứng đáng gọi là “phụ ”.
Trong dân gian, khi gả nữ nhi, mẫu thường nhét đáy rương vài cuốn sách phòng the.
Ta đem quyển 《Thuật phòng the Kim Lăng》 từng từ lâu đặt đáy rương, coi như đủ đầy.
Ngày mười hai tháng mười, khoác hỷ phục, bước khỏi tiểu viện, cuối nơi sống mười bảy năm. Ta chút lưu luyến mà phủ khăn hồng lên mặt.
Phụ , đại nương tử, cùng Chương Chiếu Hành, Chương Cẩm Xán đều ở đó.
Đối diện cả gia đình , rơi một giọt lệ nào.