Ta vội vàng dậy nhặt quần áo, nhưng khi kịp phản ứng , bàn tay đang nhặt liền cứng đờ, vội vàng đưa lên che bờ vai trần.
Ta sốt ruột đến mức nước mắt cũng trào , ngẩng đầu Ân Cửu Dật, run giọng hỏi:
“Chàng… còn ?”
“Ngốc, , tất nhiên là .”
Hắn xổm xuống, giúp chỉnh quần áo, vuốt phẳng từng nếp nhăn lộn xộn, còn khẽ sửa những lọn tóc rối bên mai:
“Đừng , , đừng .”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y , chỉ bộ quần áo đầy máu, nghẹn ngào :
“Y phục mới, bẩn hết … mới mặc một thôi.”
“Không , sẽ mua cho nàng cái khác.”
Hắn cúi cõng lên lưng, giơ chiếc đèn lưu ly:
“Nàng xem, chiếc đèn lưu ly mang từ nhà , ?”
“Không cần đèn, sáng quá.”
“Được.”
Chiếc đèn lưu ly rơi xuống, phát một tiếng vỡ giòn tan, mảnh vụn tung tóe đầy đất.
Ân Cửu Dật cõng , bất ngờ , một cước đá mạnh vai Ân Cửu Thanh, cả tràn ngập sát khí:
“Ân Cửu Thanh, ngươi… tự lo liệu .”
Ân Cửu Dật cõng , từng bước vững chãi mà chậm rãi.
Ta ôm chặt lấy cổ , nước mắt rơi như mưa.
Ân Cửu Dật thoa thuốc mát lạnh lên mặt , run rẩy co trong n.g.ự.c , hốc mắt đẫm lệ:
“Đau quá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-68.html.]
Ân Cửu Dật khẽ lau giọt lệ nơi đuôi mắt :
“Đừng , nước mắt rơi vết thương thì thuốc sẽ mất tác dụng, sẽ để sẹo, sẽ .”
“Chàng thích … chỉ vì ?”
Ân Cửu Dật liên tục ngả , né tránh như sợ đánh :
“Châu Châu, ai mà chẳng thích cái . Nếu sinh xí, mặt mũi khó coi, nàng thích ?”
Thấy gì, ôm chặt hơn, giọng thấp xuống:
“Nếu nàng xí, thể thương hại, thể xót xa, nhưng tuyệt đối sẽ thích. Ta thánh nhân, nhiều tư tâm, yêu thích cái , thỏa mãn dục vọng của .”
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên, mơ hồ, hụt hẫng.
Dù cũng , nhan sắc chính là ưu điểm duy nhất của .
Cũng vì ưu điểm , mà Chương Cẩm Xán từ nhỏ ghen ghét ;
cũng vì ưu điểm , mà Ân Cửu Thanh vốn điềm tĩnh, lý trí từng vương vấn ;
cũng vì ưu điểm , mà Lý Vinh Xuyên nhiều hãm hại .
Có lẽ nên cảm thấy may mắn, ít còn ưu điểm , nếu cả đời cũng chẳng cơ hội bên cạnh Ân Cửu Dật.
“Nàng luôn tìm một lý do vì thích nàng. Nàng nghĩ thương hại phận của nàng, xót xa cảnh ngộ của nàng, nàng khiến nhớ đến mẫu phi , khiến đau lòng… và nàng . Trong mắt nàng, những điều thể coi là lý do. đối với , thì . Thích một vốn đơn giản, chỉ là trong đám đông lỡ nàng thêm một , tim bỗng đập loạn, thể khống chế… đó là một cảm giác kỳ diệu.”
Ân Cửu Dật thẳng mắt , thẳng thắn :
“ , nếu nàng , ban đầu sẽ chẳng để ý. nàng vốn dĩ . Nếu nàng chỉ , thì lẽ sẽ chán. nàng dịu dàng đoan trang, trầm tĩnh kín đáo, tinh nghịch đáng yêu. Mỗi ngày, đều thích nàng nhiều hơn hôm qua một chút.”
Ân Cửu Dật ôm chặt lòng, khẽ thở dài:
“Ta giỏi văn, chẳng tinh võ, chẳng thành tựu gì; về gia đình, nhiều thê , thể cho nàng danh phận chính thê; bản phong lưu, thích gò bó. chỉ nàng, coi như bảo vật. Nàng xem , ở kinh thành , nhà quyền quý nào coi trọng ?”
“Tối nay nàng hỏi còn cần nàng ? Nàng chẳng qua chỉ g.i.ế.c một tên cặn bã, nỡ bỏ nàng vì thế? Nàng tin , vĩnh viễn sẽ bỏ nàng.”
Giọng dịu dàng mà kiên định của Ân Cửu Dật vang vọng bên tai , rốt cuộc kìm nổi nước mắt, nắm chặt lấy vạt áo n.g.ự.c , nức nở:
“Lý Vinh Xuyên hạng tầm thường… cha là vị tướng phẩm cấp cao nhất. Bình thường nào dám động . nhục , còn g.i.ế.c … thật sự quá sợ, còn cách nào khác…”