“Thu Hà, tiết chế nỗi đau. Vương gia và Phương Trắc phi đều là phúc đức, chắc chắn sẽ chuyện gì .”
Chiếc dù giấy dầu gập nhỏ giọt tí tách, những giọt nước hợp tạo thành một dòng suối nhỏ uốn lượn quanh chân Liễu Triêu Minh.
“Ta tự xin gia nhập đội tìm kiếm Vương gia và Phương Trắc phi, hôm nay sẽ xuất phát. Vương gia ở, mạnh mẽ, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Ta ngước mắt Liễu Triêu Minh, bây giờ trưởng thành, đĩnh đạc, mặc quan phục, ánh mắt kiên định, quyết đoán, khiến tin tưởng.
Nước mắt tự nhiên tuôn rơi, giọng nghẹn ngào: “Ta nhiều thể tin tưởng, nhưng chỉ , ngươi sẽ lừa . Ngươi nhất định đưa trở về, sống c.h.ế.t cũng đưa về nhà.”
Liễu Triêu Minh đưa tay, lẽ vỗ vai , tay sắp chạm vai thì như nhớ điều gì đó, bỗng rút tay .
Đôi tay treo xuống bên hông vô thức sờ lên áo quan phục, kéo một cục nhỏ áo xanh.
Một lát lâu , nhặt chiếc dù giấy dầu tựa bên cạnh, cúi mắt lắc hai nước: “Làm thần tử của , đó là bổn phận của . Muội yên tâm, nhất định sẽ đưa Vương gia về cho .”
Hắn che dù, dẫn theo gã sai vặt rời , dáng gầy gò nhưng thẳng tắp khuất dần trong màn mưa.
Chẳng bao lâu, Ân Cửu Thanh dẫn Thái tử phi Tề Mai đến phủ.
Khi đến linh đường viếng, mở lời gọi Ân Cửu Thanh : “Biểu ca, thể xin bước sang chuyện một chút ?”
Ân Cửu Thanh trầm ngâm một lúc, với Tề Mai: “Chút nữa nàng cứ về phủ .”
Trên mặt Tề Mai, nụ cứng , gật đầu, và Ân Cửu Thanh rời linh đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-74.html.]
Trong tiền sảnh, các nô tỳ bưng lên, lệnh cho họ về hết.
Ân Cửu Thanh thẳng ghế, vô tình sờ viền chén , một lúc lâu mới : “Triều đình phái điều tra, Hoàng sẽ chuyện gì .”
Ta quan sát Ân Cửu Thanh, bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.
Ân Cửu Thanh sắc mặt lạnh lùng: “Sao cứ chằm chằm như ? Muội gì với ?”
“Tính cách như , thể thù hận với ai. Chàng địa vị cao quý, thường dám động đến. Suy nghĩ kỹ, hại nhất chỉ thể là một , đó chính là phụ của Lý Vinh Xuyên — Võ An Hầu Lý Hằng.”
“Lý Hằng là của ngươi, việc Lý Vinh Xuyên chỉ ngươi .” Ta bình tĩnh mắt : “Ngươi cho rằng nghi ngờ của lý ?”
Biểu cảm Ân Cửu Thanh từ nghi ngờ chuyển sang hoang mang và tức giận, giọng mang theo lạnh lùng: “Muội nghi ngờ là ?”
Ta cúi đầu, gì.
“Chương Thu Hà, trong mắt là như thế ?” Ân Cửu Thanh đặt tay lên mép bàn, xương mu bàn tay vì quá sức mà cử động liên tục.
Hắn lên, đến mặt , xuống với vẻ cao ngạo, chế giễu: “Muội gán cho tội danh vô cớ , chẳng qua là ép điều tra vụ Vương An ám sát, nghĩ hiểu ?”
“Muội rõ ràng , chỉ cần , sẽ giúp , cứ đau lòng ?”
Ân Cửu Thanh trống rỗng: “Thu Hà, cầu xin , hiểu lầm , sẽ giúp .”
Ta ngẩng đầu , chần chừ nhảy xuống ghế, quỳ thẳng: “Ta hiểu lầm ngươi, Ân Cửu Thanh. Ta cầu ngươi giúp rõ sự thật. Ta cảm thấy chuyện thể tách rời Võ An Hầu, xin ngươi giúp điều tra.”