Ta bò xuống chân Ân Cửu Thanh, dò dẫm nắm lấy tà áo của , ngẩng mặt : “Cầu xin ngươi, nể tình từng vì ngươi mất một đứa con, giúp một .”
Ân Cửu Thanh đột nhiên giật mạnh tà áo khỏi tay , khiến kịp trở tay, bệt xuống đất: “Vì , thể bất cứ điều gì.”
Ta gục rũ mặt đất, tay ôm lấy mặt.
Khi Ân Cửu Dật còn đó, là Châu Châu.
Khi Ân Cửu Dật còn, vẫn chỉ là Chương Thu Hà ngày .
Hoàng đế đang bệnh, ai dám với ông về việc Ân Cửu Dật mất tích.
ông vẫn .
Tinh thần ông trông vô cùng sa sút, như thể chỉ một đêm héo mòn , vẻ mặt thiếu sức sống.
Rõ ràng nửa năm , khi gặp ông, ông vẫn là một trung niên tráng kiện, nhưng giờ đây thực sự thể gọi là bậc lão nhân.
Nhắc đến Ân Cửu Dật, mắt ông ầng ậng lệ, nắm tay an ủi: “Ngươi yên tâm, Dật nhi sẽ , kẻ chủ mưu phía cũng tuyệt đối thể thoát.”
Vài giọt lệ rơi lách tách lên lòng bàn tay , nóng rát như lửa, phân biệt đó là nước mắt của ông của .
“Bệ hạ, đến giờ uống thuốc .” Hoàng hậu bưng bát bước , liếc một cái, nhẹ nhàng : “Nói chuyện lâu , bệ hạ nên nghỉ ngơi, ngươi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-75.html.]
Khi bước , thoáng giọng Hoàng hậu dịu dàng dỗ Hoàng đế uống thuốc: “Bệ hạ than thuốc đắng, An Vương về gặp ngươi mà ngươi chịu uống thuốc thì nổi giận đấy.”
Ta vội bước khỏi điện.
Sáng nay, Ngữ Dung an táng Hoàng lăng, bệ hạ cũng viếng qua.
Ta quyết định giao việc Vương phủ cho quản gia, lên đường tìm Ân Cửu Dật.
Xe ngựa đến ngõ Hòe Hoa, một cửa hàng nướng thịt lợn rao bán rộn rã.
Ta bỗng hứng chí, xếp hàng theo đoàn dài, đợi khá lâu.
Không thịt lợn nướng ở đây hợp khẩu vị Ngữ Dung , nàng thích ăn thịt nướng.
Ngữ Dung gặp ngoại tổ phụ cuối, nhưng nàng c.h.ế.t , thật sự, đến giờ vẫn dám tin,
Ta luôn cảm giác chuyện thật.
Rõ ràng ngày đó thứ vẫn bình thường, bỗng chốc, họ biến mất, chỉ còn một .
Rõ ràng Hoàng đế phái điều tra, gần như bộ triều đình đều tìm.
Dù tốn công tốn sức, cuối cùng vẫn thu manh mối nào.