Những thị vệ c.h.ế.t chôn cất tại chỗ, Ngữ Dung cũng an táng xong. Ân Cửu Dật và Phương Hận Ngọc vẫn tìm , chuyện vẫn bặt vô âm tín.
Tay cầm thịt lợn nướng trở về phủ, từ xa thấy Tiểu Đào bên bức tượng sư tử đá, thấy liền háo hức chạy tới, nước mắt lưng tròng: “Tiểu thư, tin , Liễu Triêu Minh mang tin tới. Phương Vương phi và Vương gia tìm thấy, Lý Thống lĩnh cũng còn sống. Quan triều đình hộ tống họ trở về, chắc chẳng mấy chốc sẽ về đến kinh thành.”
“Chuyện thật ?”
Tiểu Đào gật đầu nặng nề, lệ ngấn mắt: “Chắc chắn .”
Mất tìm thấy, thật sự là bốn chữ tuyệt vời nhất đời.
Ta cầm thịt nướng chạy thẳng về, dâng lên bàn thờ Ngữ Dung, thắp một nén nhang, và thủ thỉ với Ngữ Dung nhiều lời trong lòng.
“Ta đón họ về nhà, tỷ tỷ , xin hãy phù hộ cho họ bình an vô sự.”
Ra khỏi phòng Ngữ Dung, bộ quần áo nhẹ nhàng, sai Phương vệ hộ đón họ về.
Lúc rời là hoàng hôn, sen trong hồ nở rộ, họ cuối cùng cũng thể trở bên .
Ngày hôm , buổi trưa, ngang một khu rừng rậm.
Phương vệ đưa túi nước cho : “Nương nương, đêm qua ngủ, nghỉ ngơi một chút .”
Ta thật sự kiệt sức, gật đầu, cầm túi nước uống vài ngụm, tìm một gốc cây trong bóng râm, tựa nghỉ một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-76.html.]
Chẳng bao lâu, một dãy bước chân đều tăm tắp vang lên, giật tỉnh dậy, hướng về phía xa quan sát.
Một đoàn binh sĩ mặc giáp dẫn đường, phía là một chiếc xe ngựa, Liễu Triêu Minh bên cạnh.
Ta chút do dự lao về phía , trong đời từng khoảnh khắc nào khiến xúc động đến rơi lệ như .
Binh sĩ dừng , xe ngựa cũng dừng.
Một bàn tay trắng muốt thò từ rèm xe, Hận Ngọc bên má trái quấn băng, mỉm gượng gạo với .
Theo rèm xe kéo lên mà , Lý Thống lĩnh xe với tư thế kỳ lạ, chân trái buộc hai thanh gỗ.
Ân Cửu Dật mặc bộ quần áo vải thô sạch, giữa xe, chớp chớp mắt, tò mò : “Tỷ tỷ , tỷ tỷ chặn xe của chúng ?”
“Tỷ tỷ.” Ta nhíu mày, thể tin nổi hỏi: “Ta là ai?”
“Tỷ tỷ xinh , tỷ tỷ là ai ?”
Hận Ngọc đỏ mắt: “Châu Châu, biểu ca rơi xuống vách núi, thể sống sót là may lắm . Ngươi , việc đó vốn dễ dàng chút nào.”
“Liễu Triêu Minh, thế nào, cho ?”
Liễu Triêu Minh , khó nhọc : “Thái y chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Vương gia, sẽ thôi.”
“Tỷ tỷ, tỷ thật lạ, chỉ hỏi tỷ là ai, mà tỷ .” Ân Cửu Dật nắm lấy tay áo Hận Ngọc, nép lưng nàng, thì thầm nhỏ: “ tỷ thật xinh, xinh hơn cả tỷ đấy.”