SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 126: Tình huống nguy cấp, anh hùng cứu mỹ nhân
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:25:46
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là Tạ Đãng với mái tóc xoăn xù sang trọng tuấn tú đầy quen thuộc.
Gã đàn ông tên là Thành Lạc, một ấm nhà giàu giờ kiêng nể ai, lạnh lùng đối phương: "Tao dạy dỗ vợ tao liên quan gì đến mày."
Tạ Đãng suy nghĩ : "Vì dân trừ hại là trách nhiệm của mỗi ."
Gã đàn ông chọc giận phắt dậy: "Mày là cái thá gì chứ?"
"Tao?" Tạ Đãng vuốt vuốt mái tóc xoăn đầu, từ tốn lấy bình rượu bàn, dốc thẳng đầu gã, "Tạ Đãng."
Thành Lạc m.á.u nóng bốc lên, vuốt mặt vơ lấy cái nĩa: "Con m* nó mày..." Cánh tay nâng lên khác bắt lấy.
Cánh tay gã tê rần, nĩa ăn bằng kim loại tay rơi xuống đất.
Gã đàn ông đau đến mặt mũi méo xẹo, cử động chút nào, định đầu thì cổ cũng bóp tê rần, gã đau đến gọi cha gọi : "Aa... buông, buông, buông tay."
Tạ Đãng ngẩng đầu lên, thấy đó là Thời Cẩn bèn liếc xéo .
Tên ở chui ?
"Hành vi của đủ xem là bạo lực gia đình, báo án ," Thời Cẩn còn cầm một bàn tay của gã đàn ông, lãnh đạm cô gái bệt sàn, "Tự cô quyết định."
Cô gái cúi đầu để ai thấy gương mặt của , nương theo mái tóc che hết thảy cảm xúc vốn .
"Không cần , cảm ơn."
Cô gái lựa chọn nhanh, cầm lấy túi cuống quýt chạy khỏi quán ăn.
Bất ngờ ? Hẳn là , các cô gái bạo lực gia đình ít, nhưng thật sự dũng khí để ăn cả ngã về chẳng mấy .
"Mày... mày thế nào?" Gã trai ngoạc miệng nghển cổ về , trong đáy mắt lóe lên sự dữ tợn, "Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám đụng đến tao..."
Thời Cẩn hề báo thả tay .
Gã đàn ông mất trọng tâm bật ngửa về , đầu đụng cạnh bàn. Gã ôm đầu la ó thảm thiết, lửa giận ngút trời trừng mắt chằm chằm Thời Cẩn.
Thời Cẩn chậm rãi rút chiếc khăn ăn bàn ai dùng, lau tay : "Không đánh mày." Lại lau thêm một nữa, chán ghét cau mày: "Vì tao sợ bẩn."
Trong đám đông vang.
Gã đàn ông mất hết mặt mũi, nghiến chặt răng bò dậy.
"Chúng mày chờ đó!"
Sau khi ném một câu oán giận, gã nạt nộ thêm dăm câu với những đang xem náo nhiệt xung quanh mới rời khỏi quán ăn.
" với quen ?" Tạ Đãng giương mắt Thời Cẩn.
Anh thong dong trả lời: "Không quen."
"Vậy nhiều chuyện gì."
Thời Cẩn vẻ mặt "gặp sóng lớn sợ hãi" trả lời: "Vì dân trừ hại là trách nhiệm của mỗi ."
Tạ Đãng nghẹn họng, nhếch khóe miệng liếc mắt khinh thường, đột nhiên tầm mắt của dừng , sắc mặt trở nên căng thẳng: "Ngoài cửa chụp ảnh, đưa Sênh Sênh lên tầng 2 phòng 7 ."
Hai " quen " gì lúc vô cùng ăn ý, Tạ Đãng phụ trách di dời sự chú ý, Thời Cẩn lập tức len đám đông kéo Khương Cửu Sênh lòng, đẩy cửa kính trực tiếp lên lầu.
Tạ Đãng cũng là của công chúng, dù cho ở vị trí xa xôi náo nhiệt vẫn nhận .
Cậu bình tĩnh để cho ngoài cửa cầm điện thoại chụp một tấm chính diện, đó hào phóng : "Có thể chụp hình , nhưng nếu đăng tin đúng sự thật, chờ truy cứu trách nhiệm ."
Người chụp trộm câm nín.
Cậu còn dám đăng. Nghệ sĩ violin Tạ Đãng lăn lộn trong giới ngày một ngày hai, những chỉnh nhiều kể xiết.
Có một kiểu kỳ quái, rõ ràng quậy phá hư hỏng là thế, nhưng khác vẫn thương yêu và che chở, ai dám gì họ, Tạ Đãng chính là một ví dụ.
Tần Minh Châu còn luyện tập, cả nhóm bèn cùng rời , riêng Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh lên tầng nghỉ ngơi.
Tạ Mộ Chu cùng với học trò thứ bảy, thứ tám đang uống ở tầng , khi tin Tạ Đãng đánh lầu, Tạ Mộ Chu chống ghế lên xuống giúp một tay: "Đứa nào dám đánh Đãng Đãng nhà !"
Thầy Tạ luôn bao che cho con cái, nâng niu Tạ Đãng chẳng khác gì bảo bối.
Khương Cửu Sênh mỉm trấn an thầy: "Đã giải quyết xong ạ."
Tay Tạ Mộ Chu vẫn còn chống ghế: "Vậy đánh ?"
"Không ."
Lúc ông mới bình tĩnh tựa ghế, châm điếu thuốc: "Chẳng khi nào bớt lo cho nó cả, suốt ngày chỉ gây chuyện là nhanh."
Vừa xong Tạ Đãng đẩy cửa bước , liếc liếc hai : "Hai thầy trò gì con đó!"
Khương Cửu Sênh : " ."
Tạ Mộ Chu theo: "Ba cũng ."
Tạ Đãng còn khướt mới tin, giả vờ đạp một cước, đuổi hai học trò của Tạ Mộ Chu đang giữa ông và Khương Cửu Sênh: "Xích một chút, con giữa." Rồi qua hai bên, "Tránh cho hai trốn con uống rượu."
Học trò thứ bảy im lặng, cô mười ba lén uống rượu với thầy là chuyện xa lắc xa lơ , đến giờ Đãng Đãng vẫn còn ghim mới sợ!
Năm thầy trò rôm rả.
Thời Cẩn bọn họ vui đùa, khóe miệng bất giác cong lên. Không ghen tị, chỉ là cảm thấy thật may mắn cô quen nhiều như trong suốt thời gian vắng mặt.
Khương Cửu Sênh trò chuyện câu câu chăng với thầy Tạ tầm hai mươi phút. Tạ Đãng thỉnh thoảng cũng chen một hai câu, còn Thời Cẩn chỉ im lặng bên cạnh cô, ai hỏi mới trả lời. Khương Cửu Sênh sợ ngại bèn xin phép về .
Hai đến ba phút, Tạ Mộ Chu đột nhiên nhớ : "Quên mất việc ." Ông lấy từ bên ghế dựa một hộp quà, "Đãng Đãng chạy theo đưa cho Sênh Sênh . Đây là chị cả tặng nó rượu dưỡng sinh, uống cho thể."
Tạ Đãng cằn nhằn hai câu "già lẩm cẩm" xách theo bình rượu khỏi phòng.
Cậu gọi điện cho Khương Cửu Sênh: "Đang ở thế?"
"Ở bãi đỗ xe."
Tạ Đãng khỏi phòng ăn, rẽ về hướng bãi đỗ xe bên trái, tay cầm hộp quà dặn một câu: "Chờ một chút đồ đưa cho bà."
Khương Cửu Sênh đồng ý, tiếp tục giữ máy.
Tạ Đãng tìm. Bãi đỗ xe quá lớn, quanh bốn phía tìm hơn nửa vòng mới thấy Khương Cửu Sênh, khóe miệng nhếch lên: "Thấy bà ."
Vừa dứt lời ánh mắt chằm chằm một chỗ.
Một loạt xe phía cô đều đang trốn, Tạ Đãng ngẩng đầu liếc một vòng, quả nhiên tất cả camera che .
"Sênh Sênh." Tạ Đãng , "Bà đến cửa 3 ."
Vị trí của cô và Thời Cẩn là góc chết, từ đây đến cửa 3 là đường thoát ngoài gần nhất.
Khương Cửu Sênh hiểu: "Làm ?"
Tính tình của vẫn tùy hứng như khi, mất hứng thúc giục: "Nhanh qua đây , thì mặc kệ bà đó."
"Được qua ngay." Bên cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh với Thời Cẩn, "Lấy xe , qua cửa 3 một lát."
"Sao ?" Xe của hai đỗ sát trong cùng, 100 mét là đến .
"Tạ Đãng đưa đồ cho em, hình như gấp."
Thời Cẩn nhíu mày, nhưng vẫn theo cô đến cửa 3.
Người trốn trong xe ở phía xa lục tục bước , tầm hai mươi gã đàn ông, trong tay lăm le gậy sắt. Tạ Đãng nhận tên dẫn đầu, chính là thằng oắt mới ở trong quán ăn đánh phụ nữ, tên Thành Lạc gì đó.
Gã dẫn đuổi theo.
Tạ Đãng thả đồ trong tay xuống, đột ngột cất tiếng : "Tìm tao hả?"
Hai mươi gã đồng loạt dừng chân đầu .
Thành Lạc nhận Tạ Đãng, tay cầm gậy sắt bước gần. Sau đó gã liếc mắt hiệu cho đám tay chân tiến lên bao vây, mỉm nham hiểm: "Nhóc con, mày giỏi thì đừng chạy."
Tạ Đãng nhún vai: "Không chạy tao là cháu mày."
Cậu xoay chạy hướng ngược với chiếc Volvo màu bạc của Thời Cẩn.
Thành Lạc hét lớn: "Bắt nó cho tao!" Gã đuổi theo hét: "Hôm nay ông đây giá nào cũng g.i.ế.c mày."
Bãi xe rộng, chia hai khu, Tạ Đãng chạy một hồi thì đuổi góc chết, đầu thoáng qua, thấy vị trí của với chiếc Volvo cách đủ xa .
Cậu dừng , cởi áo khoác bọc tay : "Tạ Đãng tao giờ sợ thằng nào."
Thành Lạc kéo một cây gậy sắt lớn, tiến tới gần, lệnh cho đàn em: "Đánh cho tao! Đánh c.h.ế.t cho tao!"
Trong phòng VIP tầng hai, Tạ Mộ Chu đang định về thì nhận điện thoại của Khương Cửu Sênh.
"Sao Sênh Sênh?"
Khương Cửu Sênh hỏi đến Tạ Đãng.
"Đãng Đãng?" Tạ Mộ Chu , "Thầy bảo nó đưa rượu cho con."
Cô im lặng.
"Còn thấy nó ?" Tạ Mộ Chu nhăn trán, "Không lý nào, con xuống lấy xe bao lâu Đãng Đãng đuổi theo ."
"Chắc là tìm thấy , để con xem thử." Nói xong Khương Cửu Sênh cúp điện thoại, căng thẳng nhíu mày : "Thời Cẩn, thể Tạ Đãng gặp chuyện gì ."
Cô bối rối, trong lòng dấy lên lo lắng.
Thời Cẩn trấn an: "Em đừng gấp."
Sao cô thể gấp chứ, gọi cho Tạ Đãng nữa: "Vẫn máy."
Cô dự cảm lành.
"Sênh Sênh." Thời Cẩn suy nghĩ nhanh với cô: "Em chờ ở đây, tìm."
Khương Cửu Sênh chút do dự đáp đầy kiên trì: "Cùng ."
Thời Cẩn lay chuyển cô, đành cùng cô ngược bãi xe.
Bãi xe khu đông, sát trong góc chết.
Một chân Tạ Đãng gậy sắt ấn xuống, quỳ một gối, mồ hôi trán chảy dọc sườn mặt, tí tách rơi xuống đất. Mặt mũi đầy vết trầy xước, khóe miệng vương máu, nhưng chỉ im lặng rên tiếng nào.
"Không mày cứng lắm ?" Thành Lạc gõ gậy sắt xuống đất, đắc ý nhạo, "Gáy một tiếng cho ông đây xem nào."
Tạ Đãng lắc lắc đầu cho mồ hôi rơi xuống, nâng đôi mắt giảm nửa phần ngạo khí nào lên: "Nói nhảm nhiều , đánh thì đánh , nếu tao rên nửa lời bố mày tên là Tạ Đãng."
Thành Lạc nghiến răng, trong mắt bốc lửa.
Phía tiếng lên nhỏ giọng một câu: "Cậu Lạc, là Tạ Đãng." Có lo lắng , "Là nghệ sĩ violin nổi tiếng."
"Vậy càng ." Thành Lạc thu nụ đắc ý, tàn nhẫn : "Đánh phế tay nó cho tao."
Tạ Đãng l.i.ế.m răng hàm, phun một búng m.á.u nhỏ: "Con m* nó mày dám đụng đến tay tao thử xem!"
Cậu chống tay xuống đất, mới lấy đà lên gã phía ấn gậy xuống, chân trái tê rần ngã sấp mặt về phía , mồ hôi mồ hôi con thi chảy xuống. Cậu cắn răng cố đỡ tiếp tục lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-126-tinh-huong-nguy-cap-anh-hung-cuu-my-nhan.html.]
Thành Lạc mất kiên nhẫn, gào thét: "Thất thần cái gì, đánh cho tao, ai đánh gãy tay đầu tiên ông đây thưởng một triệu."
Tạ Đãng lau m.á.u miệng: M* kiếp tưởng gì, bảo hiểm tay bố mày mười triệu đây .
Đám lâu la thấy sẽ tiền, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, mau chóng kéo gậy đến gần Tạ Đãng. Hai tay của ấn đất thể động đậy, từng bóng đến gần , vẫn cắn chặt răng rên một tiếng, mấy kiểu cầu xin tha thứ sẽ , cũng .
Tên đàn ông bước đến đầu tiên nâng cao gậy, siết chặt chuẩn dùng hết sức đánh xuống.
Đột nhiên!
"Bíp, bíp, bíp"
Sau lưng vang lên tiếng còi xe oang oang, khiến đám giật đầu .
Phía chiếc xe Beetle màu đỏ đang dừng ở giữa đường, cầm lái là một cô gái vô cùng ngây thơ: "Thật ngại quá, mấy cản đường đầu xe, thể né một chút ?"
"Cút! Nếu đánh luôn cô."
Cô gái trong xe gãi đầu, vẻ thật kinh hoảng: "Ây... mấy cứ tiếp tục, tiếp tục ."
Cô cũng tiếp tục lái xe của .
Thành Lạc mất kiên nhẫn tàn nhẫn thúc giục: "Còn chờ gì nữa, đánh nhanh lên!"
Gậy sắt trong tay đám đều đồng loạt giơ cao.
Bỗng nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên!
Hú hú hú hú hú...
"Cậu Lạc, cảnh sát đến."
Hai mươi mấy gã đàn ông trong nháy mắt trở nên luống cuống, hết Đông Tây, tiếng còi cảnh sát dồn dập bên tai ngày càng rõ.
"Đừng để tao bắt mày nữa." Thành Lạc cam lòng cắn môi, "Đi."
Đám nhanh chóng giải tán bỏ chạy.
Chờ đám xa, cửa kính xe của chiếc Beetle hạ xuống, một trong xe ló đầu hô: "Tạ Đãng."
Tạ Đãng sấp đất vẫn nhúc nhích.
Cô nóng nảy hét lên: "Tạ Đãng!" Giọng thúc giục, "Mau dậy ."
Đối phương tựa như c.h.ế.t , chút phản ứng.
Chủ xe hết cách, cô ngó nghiêng bốn phía mới xuống xe, di động trong tay vẫn còn vang lên tiếng còi cảnh sát.
Nếu cô nhanh trí bật tiếng còi lên, giới âm nhạc Trung Quốc thiếu chút nữa mất một tay violin lạc.
Thông minh như còn ai đây nữa, chính là Đàm Mặc Bảo.
Cô rón rén bước qua, đá nhẹ đang mặt đất: "Còn sống , mau lên !" Cô xổm xuống lay , "Nếu bọn họ sẽ đó!"
Vừa mới xong.
"Mẹ nó dám lừa bọn tao."
Đàm Mặc Bảo ngẩng đầu lên, tiêu đám .
Gã đàn ông đầu tựa như hung thần, lửa giận trong mắt ngập trời.
Đàm Mặc Bảo lảo đảo ngã xuống đất. Cô kéo lưng áo của Tạ Đãng, run rẩy gọi: "Tạ... Tạ Đãng."
Tạ Đãng vẫn đất khẽ giật , cố gắng hết sức với cô: "Mau... chạy... ."
Cô cũng chạy lắm!
Đàm Mặc Bảo bật : "Chạy nổi, ... ... chân nhũn hết ."
Ngu ngốc!
Tạ Đãng cắn chặt răng, đưa tay kéo Đàm Mặc Bảo, đẩy cô vào bên trong. Cậu gắng chống thẳng người chặn trước mặt cô. Bên tai, tiếng kim loại ma sát càng lúc càng gần.
Thành Lạc cầm gậy sắt kéo lê đất, dần dần dồn ép bọn họ.
"Chúng mày đừng hòng trốn thoát, lên cho tao!" Thành Lạc thoáng qua đám đàn em phía , lệnh, "Đè tay thằng khốn !"
Một gã tay sai tiến đến, giằng tay Tạ Đãng ép mạnh xuống đất.
Thành Lạc giơ gậy lên, dồn sức đập một phát.
"Á!"
Một tiếng thét chói tai cực kì bi thảm vang lên.
Tạ Đãng lập tức ngẩng đầu lên, ai đó đang đè lên . Người đó ôm chặt lấy tay , co quắp chỉ lộ mỗi mái đầu vương đầy máu.
Tạ Đãng trợn mắt há mồm: "Cô..."
Đàm Mặc Bảo cố gắng ngẩng lên nhưng mắt cuồng, chỉ còn một mảng tăm tối mịt mờ. Cô khẽ lắc đầu : "Lúc lỡ đập đầu , giờ trả hết nhé!"
Cảm thấy ót gì đó ấm áp đang chảy xuống, cô bèn đưa tay kiểm tra. Đến khi thấy một màu đỏ chói mắt vương tay , Đàm Mặc Bảo cắn răng hết những gì , "Cậu đừng cảm động quá, là antifan của đó, nếu là sư mà Khương Cửu Sênh yêu mến nhất, cũng thèm hùng cứu mỹ nhân ."
Nói xong cô gục đầu vai Tạ Đãng
Hốc mắt Tạ Đãng đỏ lên: "Tụi mày xông hết lên đây!"
"Đừng vội, đến lượt mày đây." Thành Lạc gõ gõ ống sắt trong tay, nâng cao lên hung ác nện xuống.
"Con m* nó bọn mày dám đánh thử xem."
Tiếng rống giận dữ như sư tử phát cuồng khiến Thành Lạc khựng .
Tạ Đãng đầu thấy Khương Cửu Sênh chạy đến, Thời Cẩn cũng cản cô.
Khương Cửu Sênh xoay đá bay ống sắt xa, ấn cổ Thành Lạc xuống giơ nắm đ.ấ.m lên.
Trông thấy cô đến, hai mắt cay xè.
Học trò thứ mười ba của nhà họ Tạ, thật đáng yêu!
Tạ Đãng nhếch nhẹ khóe môi nhắm mắt .
Thành Lạc kịp trở tay đầu gối của Khương Cửu Sênh đè sấp mặt xuống đất. Gã giãy giụa ăn liền tù tì chục cú thụi lưng, đau đến nhe răng trợn mắt thiếu điều tắt thở, chỉ giận dữ hét lên: "Nhào lên cho tao!"
Hai mươi mấy tên nhào lên.
Thời Cẩn nhặt ống sắt đất lên chắn mặt Khương Cửu Sênh: "Dám đánh cô một cái, tao trả cho chúng mày gấp 10."
Hai gã cầm đầu một chút, đó đồng loạt giơ gậy xông . Thời Cẩn hề hoang mang, dùng tay trái cản đòn, còn tay giơ gậy sắt dính m.á.u lên.
Anh ngẩng đầu, trong mắt là sự hung ác nham hiểm tột cùng.
"Aaaaaaaaa..."
Tiếng kêu thảm thiết dứt bên tai.
Khoảng mười phút đám tay chân rạp đất, đa đều ôm chân ngừng rên la, lúc tiếng còi cảnh sát cũng vang lên.
Lần là cảnh sát thật, còn cả xe cứu thương.
Thời Cẩn che chở Khương Cửu Sênh lên xe: "Em thương ?"
Cô lắc đầu: "Còn ?"
Lúc nãy Thời Cẩn chắn mặt cô, cô còn động tay chút nào.
"Anh ." Thời Cẩn cởi áo khoác mặc lên cho cô, "Anh thông báo cho Tiêu Dật , sẽ đến bệnh viện giúp đỡ, em theo xe đến Thiên Bắc , ghé Cục Cảnh sát lấy lời khai qua bệnh viện với em."
"Được." Cô cau mày, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Anh là bác sĩ, tin tưởng , bọn họ sẽ ." Thời Cẩn hôn nhẹ lên trán cô, "Ngoan, đừng lo lắng."
Khương Cửu Sênh vẫn bất an thôi: "Vừa nãy hình như chụp trộm."
Cô vấn đề gì, nhưng Tạ Đãng thì , là nghệ sĩ cấp quốc gia, vết nhơ.
"Vũ Văn Xung Phong sắp đến , hơn nữa," Thời Cẩn , "Còn ."
Còn .
Khương Cửu Sênh đột nhiên thả lỏng, còn thấy luống cuống nữa.
Thật cô kiểu con gái tính cách yếu đuối, bản giờ từng ỷ ai. Cô từng nghĩ rằng thể đầu đội trời chân đạp đất, gì gánh vác . Giờ mới phát hiện , khi ngẩng đầu lên nơi , cần sợ hãi nữa thật .
Bệnh viện Thiên Bắc.
Khoảng nửa giờ Mạc Băng và Tống Tĩnh chạy đến.
Do Tống Tĩnh vội vã chạy tới đây nên sắc mặt lúc bấy giờ trắng bệch. Cô liếc mắt thấy Khương Cửu Sênh đang đợi băng ghế ngoài hành lang, bèn sốt sắng qua: "Tạ Đãng thế nào ?"
"Còn đang trong phòng cấp cứu." Khương Cửu Sênh quanh bốn phía, buổi tối nên bệnh viện chẳng mấy ai, cô kéo khẩu trang xuống , "Em sợ ngày mai báo đưa tin, mắt giải quyết ."
Tống Tĩnh hiểu rõ nhanh chóng gọi điện thông báo cho ông chủ Vũ Văn.
lúc Tiêu Dật từ trong phòng cấp cứu .
Khương Cửu Sênh tiến : "Thế nào ?"
"Tạ Đãng chỉ mất sức với trầy xước ngoài da thôi, vấn đề gì, nhưng cô gái gặp chút rắc rối." Tiêu Dật , "Cô nhóm m.á.u RH-, đầu thương nặng, thể cầm m.á.u , khả năng cần truyền máu."
Khương Cửu Sênh hiểu vấn đề: "Kho m.á.u của bệnh viện ?"
"Mấy hôm đem qua chi nhánh khác, còn thì còn, nhưng dùng."
Mạc Băng xong tức đến bật : "Đạo lý ở ? Kho m.á.u để cứu , cho bệnh nhân sử dụng, còn đeo bảng cứu gì?"
Đương nhiên là ẩn tình trong đó.
Tiêu Dật hạ giọng: "Vợ của chủ tịch bệnh viện dặn dò , lưu dự phòng cho con gái bà ."
Con nó!
Mạc Băng giữ ý tứ nữa buông lời xem thường: "Thời đại nào , còn cái kiểu chủ nghĩa tư bản ." Thì nơi thần thánh như bệnh viện cũng tồn tại những góc tối như .
"Là dược phẩm Đàm thị!" Tiêu Dật đáp.
Ồ, quả nhiên ông trùm ngành sản xuất thuốc, chỗ dựa thật vững chắc.
Cố Diệp Phi
"Con gái chủ tịch bệnh viện mắc bệnh m.á.u khó đông và bệnh tim bẩm sinh. Lúc nhà họ Đàm đầu tư bệnh viện đưa yêu cầu, tất cả môi trường điều trị, thuốc men và bác sĩ đều ưu tiên nhà họ Đàm. Hơn nữa vài hôm bệnh viện tiếp nhận một sản phụ nhóm m.á.u RH-, nên kho m.á.u chỉ còn lượng ít, nhóm m.á.u hiếm điều từ nơi khác đến cũng dễ dàng và nhanh chóng ." Tiêu Dật một , sắc mặt nghiêm trọng, "Hơn nữa gần đây con gái nhà họ thương, bà Đàm thần hồn nát thần tính, sự đồng ý của bà khoa Truyền m.á.u dám tùy tiện động ."
Tiêu Dật b.ắ.n liên thanh xong, y tá trưởng Lưu bước từ phòng cấp cứu, bồi một câu: "Bên trong cũng là con gái nhà họ Đàm."
Tâm trạng lên xuống, tựa như một màn kịch!
" từng thấy cô đến đây kiểm tra với bà Đàm." Y tá Lưu xác nhận, "Cô là con gái thứ hai của nhà họ Đàm."