SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 182: Bí mật của Khương Cẩm Vũ, bệnh tự kỷ là do người hại
Cập nhật lúc: 2024-11-03 16:16:02
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn: "Ngân hàng Ôn thị thật sự trốn thuế ?"
Thời Cẩn xổm xuống, đặt tay lên đầu gối cô: "Em trai em hack tài liệu nội bộ của Ôn thị, chuyện gây rối một chút thì , nhưng nếu diệt trừ tận gốc nhà họ Ôn thì khó." Anh kiên nhẫn thủ thỉ với Khương Cửu Sênh, giọng êm ái như làn gió đêm xuân, "Những hạng mục quan trọng của Ôn thị đều do đích Ôn Chí Hiếu xử lý. Người đa nghi, cẩn thận, nắm điểm yếu của ông là điều thể. Đối với những hạng mục nhỏ lẻ khác, tay ông còn vô vàn kẻ thể gánh tội , khó mà lung lay gốc rễ của nhà họ Ôn."
Thật , nếu Ôn Thư Ninh kiên quyết chịu rút đơn kiện vụ ẩu đả tổ chức , cho dù Khương Cẩm Vũ đào sổ sách của Ôn thị nộp lên Cục Thuế Vụ, e rằng ả vẫn thể thoát , cùng lắm thì đẩy phụ tá đắc lực gánh chịu. Chẳng qua Ôn Thư Ninh sợ ném chuột vỡ đồ, chú ý đại cục nên mới nhượng bộ rút đơn kiện.
Nhà họ Ôn đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với bảy tỉnh phía Nam Trung Quốc, chuỗi tài chính của họ gần như chiếm hết năm mươi phần trăm thị trường, thể lật đổ một cách dễ dàng như thế.
Lần , cha con Ôn Chí Hiếu cùng đồn cảnh sát, chắc hẳn Thời Cẩn chi ít, Khương Cửu Sênh hiếu kỳ: "Chứng cứ của ở ?"
Người nhà họ Ôn cẩn trọng, khó mà tìm tài liệu phi pháp của họ.
Thời Cẩn đút cô uống sữa: "Chỉ là một vài hạng mục nhỏ lẻ, đủ để quấy rối bọn họ một chút mà thôi." Anh đặt ly xuống, lau miệng cho cô, xuống bên cạnh, dùng chăn mỏng bọc cô ôm trọn cả và chăn lòng. Lúc , Thời Cẩn mới : "Có điều, tung chút hỏa mù, đủ để hai cha con ả giam suốt một tháng."
Khương Cửu Sênh hỏi: "Anh giúp Lâm An Chi ư?"
"Chỉ tiện tay thôi." Anh hôn nhẹ lên môi cô. Vừa uống sữa nên môi Khương Cửu Sênh vẫn còn vương hương sữa thoang thoảng, ngọt ngào, kiềm hôn thêm hai cái, bâng quơ trả lời: "Trong một tháng , Lâm An Chi thể gây nên sóng gió gì thì xem năng lực của chính . mà quan tâm chuyện đó, chỉ tiện thể cho cơ hội thôi."
Nói đúng hơn là Thời Cẩn đối địch với nhà họ Ôn.
Khương Cửu Sênh suy đoán: "Nhà họ Tần thù oán gì với nhà họ Ôn ?"
Thời Cẩn lắc đầu, hờ hững đáp: "Đơn giản là vì thấy Ôn thị ngứa mắt nên trị bọn họ thôi!"
Cô còn lời nào để phản bác.
Điện thoại bỗng đổ chuông, gọi là Mạc Băng. Khương Cửu Sênh tránh sang một bên nhận điện thoại: "A lô, Mạc Băng."
Mạc Băng thẳng vấn đề, giọng hết sức bình tĩnh: "Là Thời Cẩn ? Tiệc đính hôn của Ôn Thư Ninh !"
Tin tức Ôn Thư Ninh mặt trong tiệc đính hôn ngập tràn trang đầu của nhiều tờ báo giải trí, cũng là bí mật gì, tất nhiên Mạc Băng cũng sẽ . Khương Cửu Sênh cũng hề che giấu: "Phải, ngứa mắt nhà họ Ôn."
Mạc Băng thêm gì nữa.
Khương Cửu Sênh chuyển chủ đề: "Chị thế nào ?"
"Rất ! Đợi ba khỏe , chị sẽ theo họ nước ngoài du lịch."
Giọng Mạc Băng bình tĩnh nhưng dường như ủ rủ, xen lẫn chút tang thương.
Rất ư?
Sao thể chứ? Một vết thương sâu sắc đến , dù lành lặn đến cũng sẽ để sẹo, trở thành dấu ấn suốt đời.
Khương Cửu Sênh ghế treo: "Chị chơi cho khuây khỏa cũng !"
Thời Cẩn bước đến, ôm cô cùng xuống, lời nào, chỉ yên lặng cô.
Mạc Băng im lặng một lát đột nhiên bảo: "Đêm qua chị ngủ , mở cửa sổ thì thấy Lâm An Chi đang lầu." Cô dừng một chút tiếp, "Bảo vệ cho dạo thường tới đây, mỗi đến đều đó hút thuốc cả đêm."
Khương Cửu Sênh tiếp lời, chỉ lặng yên cô kể.
Mạc Băng khổ: "Sênh Sênh, chị nhẫn tâm lắm ?" Cô dám gặp Lâm An Chi, sợ sẽ đến mù cả mắt, sợ mãi cũng lên .
Tâm trạng của Khương Cửu Sênh thoáng nặng nề: "Không !"
Cô hiểu, một vài cũng giống như Lâm An Chi và Mạc Băng, định mệnh sắp đặt để xuất hiện trong đời nhưng thể ở bên đến cuối cùng. Có lẽ đợi đến khi vết thương của Mạc Băng hồi phục, đợi đến khi lòng cô còn đau đớn, đến khi Lâm An Chi gột rửa trong sạch, buông xuống hận thù, đến khi hai gặp còn rơi lệ, khi , họ mới thể chào hỏi lẫn , mới thể bình yên sống cuộc đời của riêng .
Mạc Băng nhạt: "Chị thế ? Sao đỡ cho chứ?" Tại khiến rơi lệ …
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Khương Cửu Sênh lắm, cô ôm eo Thời Cẩn, ngừng dụi như một chú mèo con chịu ấm ức.
Thời Cẩn ôm cô, vỗ nhẹ lên lưng, yên lặng dỗ dành.
Không lâu , đến lượt điện thoại của Thời Cẩn vang lên, Khương Cửu Sênh thoáng qua, là lạ mà cô : "Ai gọi ?"
Thời Cẩn đáp: "Tần Hành."
Nhà họ Ôn mới mất mặt, Tần Hành gọi tới, Khương Cửu Sênh nghĩ ngợi: "Có lẽ gọi tới để giáo huấn đấy."
Thời Cẩn gật đầu: "Ừ!" Anh dứt khoát nhấn từ chối cuộc gọi, "Đã là giáo huấn thì cần !"
Cô cũng cho là thế.
Khương Cửu Sênh đổi tư thế, lên đùi Thời Cẩn: "Vì lưu điện thoại danh bạ?" Ban đầu cô còn tưởng là do điện thoại hiển thị tên gọi, chỉ hiện thôi.
Thời Cẩn giải thích với giọng yêu thương: "Anh tự nhớ mà, hơn nữa, chỉ thích lưu tên em trong danh bạ điện thoại mà thôi!"
Khương Cửu Sênh cầm điện thoại di động của lên xem, thấy lưu bằng tên "Bảo bối".
Cô lập tức vui vẻ ôm chầm lấy , miệng tủm tỉm, hôn .
Nhà họ Tần ở Trung Nam.
Không khí trong thư phòng lạnh thấu xương, vẻ mặt đều căng thẳng, nín thở tập trung suy nghĩ, cho đến khi một tiếng "bộp" vang lên do Tần Hành tức giận ném điện thoại.
Ông gọi ba cuộc nhưng đều Thời Cẩn từ chối .
Tần Hành nổi trận lôi đình.
Áp suất trong thư phòng thấp đến cực hạn, bà Cả Chương Thị bước đến, rót cho Tần Hành một tách , bằng giọng điệu quở trách của bề : "Thời Cẩn càng lúc càng phép tắc. Ông là ba nó mà nó còn dám coi thường, thì , còn ai trong nhà họ Tần thể quản thúc nó nữa!"
Nói gần xa đều thể hiện sự bất mãn của bà đối với Thời Cẩn.
Tần Hành ngước mắt, lạnh lùng Chương Thị, bà tức khắc ngậm miệng.
Tần Minh Lập nhân cơ hội : "Ba , hạng mục công viên sinh thái thể sẽ gián đoạn." Anh gương mắt, đánh giá sắc mặt Tần Hành mới tiếp, "Nhà họ Ôn cũng là bên hợp tác trong hạng mục , hôm nay Thời Cẩn trở mặt với nhà họ, dù Ôn thị rút vốn đầu tư nhưng Tần thị chúng cũng thể dùng tiền của họ nữa ."
Từ đến nay, nhà họ Tần và nhà họ Ôn đều nước sông phạm nước giếng. Nhà họ Ôn là gia tộc đầu về nguồn lực kinh tế của khu vực bảy tỉnh phía Nam Trung Quốc, tất nhiên cũng ăn qua với nhà họ Tần. Nay, Thời Cẩn chỉ phá hỏng tiệc đính hôn của cô Hai nhà họ Ôn mà còn đưa cha con nhà họ Ôn Cục Thuế Vụ uống , xem như hai nhà trở mặt, còn cứu vãn nữa.
Đã kết thù mà còn dám hợp tác thì khác nào đợi "gậy ông đập lưng ông".
Tần Hành nghĩ ngợi một lúc bằng giọng cương quyết cho phép trái: "Cứ ném hạng mục cho Thời Cẩn xử lý !"
Tần Minh Lập kinh hãi: "Ba…"
Trên mặt Tần Hành lộ vẻ kiên nhẫn, đuổi thẳng: "Được , ngoài hết !"
Hai con Tần Minh Lập cam lòng nhưng dám cãi lời Tần Hành sầm mặt khỏi thư phòng. Cửa đóng , Chương thị kiềm càu nhàu: "Ba con đúng là ông già lẩm cẩm, đến lúc mà ông còn thiên vị Thời Cẩn. Không trách mắng thì thôi, còn giao hạng mục của con cho nó." Bà tức giận buột miệng mắng, "Lão già nối giáo cho giặc!"
Tần Minh Lập lạnh mặt nhắc nhở Chương Thị: "Mẹ, chuyện cẩn thận !"
Chương Thị nghiến răng, cố nổi đóa.
"Nói gì mà tức giận thế!" Tô Phục bưng mâm trái cây, về phía thư phòng. Cô mặc sườn xám, phong thái tao nhã, đôi mắt màu tuy đẽ nhưng chút ma mị.
Tần Minh Lập tỏ vẻ như thường: "Không phiền dì ba lo lắng!"
Ngoại trừ Thời Cẩn và Tần Minh Châu, ở Tần gia, ngoài mặt, vai đều gọi Tô Phục một tiếng "dì ba" dù cô còn khá trẻ.
Tô Phục chỉ xòa, hề tức giận, đẩy cửa bước thư phòng. Chương Thị bóng lưng cô thấp giọng mắng một câu: "Hồ ly tinh!"
Còn là hồ ly tinh ?
Khi Tô Phục mới tới nhà họ Tần, cô cũng chỉ mới hai mươi, trông như một cô gái non nớt. Chớp mắt mười năm trôi qua, cô trở thành thổi gió bên gối Tần Hành lợi hại nhất. Tuy cô phụ trách bất cứ vụ ăn lớn nhỏ nào của hà họ Tần nhưng lời vô cùng trọng lượng, Tần Hành hết sức tin tưởng. Ngoài Tần Tiêu Dật, cô là phụ nữ duy nhất nắm trong tay cổ phần công ty nhà họ Tần, ngay cả hai vợ chính thức của Tần Hành cũng đãi ngộ như thế.
Không chỉ là hồ ly tinh mà còn là một con hồ ly tinh khó lường và thủ đoạn cao tay.
Trong thư phòng, Tần Hành thấy Tô Phục tiến , sắc mặt dịu xuống. Cô bưng mâm trái cây tới gần, châm thêm , động tác thành thạo, lọc bã ba mới bưng cho Tần Hành.
"Em nghĩ về chuyện ?" Tần Hành đột nhiên hỏi đầu đuôi.
Tô Phục tất nhiên cũng Tần Hành hỏi chuyện gì, khéo léo đáp lời: "Nếu chúng thể lợi dụng cơ hội , nuốt trọn cả nhà họ Ôn cũng là chuyện thể."
Tần Hành nhạo: "Em giống hệt Thời Cẩn ! Tham vọng quá lớn, sợ há miệng mắc quai !"
Nhà họ Ôn là chủ sở hữu ngân hàng tư nhân hàng đầu trong cả nước, nguồn tài chính dồi dào là điều thể phủ nhận. Ôn Chí Hiếu là một con cáo già, lăn lộn trong thương trường nhiều năm, giao thiệp với cả giới quan chức và xã hội đen, mạng lưới quan hệ và thủ đoạn cũng tầm thường, dễ dàng nuốt chửng như .
Tần Hành tất nhiên cũng thâu tóm nhà họ Ôn, nhưng dễ như .
Tô Phục đùi Tần Hành, cơ thể mềm mại dựa ông , nở nụ quyến rũ: "Đều là học theo nhà họ Tần của ông đấy thôi!" Bà nắn bóp quả nho, lột vỏ đút Tần Hành: "Công cuộc khuếch trương của Tần thị chỉ còn thiếu một chuỗi tài chính vững chắc. Ngân hàng Ôn thị khéo thể bù khuyết. Nếu nhà họ Tần chúng trở thành bá chủ duy nhất ở khu vực bảy tỉnh phía Nam , sớm muộn gì hai nhà cũng trở mặt."
Khuếch trương Tần thị chính là khát vọng suốt nửa đời của Tần Hành.
Nhà họ Tần chiếm bảy mươi phần trăm giao dịch ngầm ở khu vực phía Nam, chỉ còn ba mươi phần trăm nữa thôi thì thiên hạ sẽ là của họ.
Tóc mai bên tai Tần Hành bạc, mặt cũng hằn sâu dấu vết của thời gian, chỉ đôi mắt sắc bén như chim ưng là vẫn sáng ngời tinh , chứa đầy dã tâm và dục vọng: "Em cũng đừng quên còn một nhà họ Tô ở Tây Đường."
Trăm năm , nhà họ Tô gia là gia tộc danh vọng vô cùng cao ở bảy tỉnh phía Nam, hơn nữa còn là một vương quốc ngầm. đầu nhà họ Tô khi đó mê đắm một phụ nữ, đó dần lui về, trở nên khiêm nhường kín đáo như từng tồn tại.
Tuy đời quên nhà họ Tô nhưng nhà họ Tần thì , suy cho cùng cũng là hai gia tộc cùng thời.
Tô Phục khẽ: "Nhà họ Tô ở ẩn mấy mươi năm , thể gây sóng gió gì."
Tần Hành nghĩ : "Nhà họ Tô vẫn còn nắm trong tay vùng đất màu mỡ Tam Giác Vàng đấy, ở ẩn , thế thì giao hết nguồn tài nguyên đây."
Nhắc đến Tam Giác Vàng…
Tô Phục thuận miệng hỏi: "Ông định để ai tiếp nhận vụ ăn tháng ?"
Tần Hành cũng tỏ thái độ mà hỏi ngược phụ nữ trong lòng : "Em cảm thấy ai thích hợp?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-182-bi-mat-cua-khuong-cam-vu-benh-tu-ky-la-do-nguoi-hai.html.]
Ngón tay thon dài của Tô Phục bám lên vai Tần Hành, cô nhạt đáp: "Đến lượt Thời Cẩn thử cho !"
Tần Hành chẳng ừ hử gì, đôi mắt sáng quắc chằm chằm gương mặt nét lai tạp, ánh mắt hiện vẻ sắc bén: "Ngoài Thời Cẩn, trong nhà họ Tần chúng chỉ mỗi em ánh mắt sắc sảo nhất."
Người hiểu Tần Hành nhất trong bộ đám nhà họ Tần, cũng chỉ cô .
Tô Phục nở nụ yêu kiều, khóe mắt khẽ cong lên, quyến rũ chút bướng bỉnh: "Đều do ông dạy giỏi mới thành!"
Về phía Chương Thị, khi chịu cơn tức ở chỗ Tần Hành, bà trở ngôi biệt thự nhỏ của dòng chính thì thấy đứa con trai thứ hai đang từ lầu xuống với túi du lịch lưng.
Nửa năm gặp, thằng nhóc về tối qua mà hôm nay nữa.
Chương Thị bất mãn: "Con về mà ?"
Tần Minh Châu cúi đầu, mái tóc nhuộm màu xám tro khiến sắc mặt y thêm phần lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm: "Câu lạc bộ." Thái độ hờ hững và tùy ý.
Trong cả nhà họ Tần , duy nhất tranh đoạt, thậm chí thèm lộ mặt, chỉ đứa con trai hàng thứ chín - Tần Minh Châu .
Chương Thị khó nguôi cơn giận, trách mắng: "Ngày nào cũng chỉ chơi game, dạy dỗ đứa như con chứ!" Bà cũng mong Tần Minh Châu thể giúp đỡ trai , như thế vẫn hơn suốt ngày chúi mũi chơi game, đặc biệt là thằng nhóc còn thiết với Thời Cẩn, khiến Chương Thị vô cùng khó chịu.
Tần Minh Châu vẫn luôn cúi đầu giờ mới ngẩng lên, mắt híp , sự mệt mỏi trong đôi mắt vốn đang nhập nhèm biến mất gần hết: "Trước năm mười bốn tuổi, con luôn theo Sáu, là dạy dỗ con. Sau năm mười bốn tuổi, đưa con nước ngoài, cho hỏi…" Cậu Chương thị: "Mẹ dạy dỗ con khi nào ?"
Mặt Chương thị lúc trắng lúc xanh.
Nhà họ Tần vốn là một gia đình tình bạc bẽo, chuyện tranh giành giữa những trong nhà vẫn diễn ngừng nghỉ. Năm đó, vì tránh cho hai đứa con trai đấu đá lẫn , bà đưa đứa con thứ hai nước ngoài, từng tự dạy bảo con ngày nào, quan hệ con từ đến nay cũng hề mật.
Tần Minh Lập đúng lúc bước , đến đây thì lạnh mặt: "Sao em chuyện với kiểu đó?"
Tần Minh Châu chống lưỡi về phía xương quai hàm, lười biếng cúi đầu. Tóc dài nên gần như che khuất cả đôi mắt, làn da y trắng, chỉ lạnh nhạt đáp: "Khi còn bé ai dạy cho, tất nhiên lễ phép ."
Cậu bỏ , bước tới cửa thì bỗng dừng chân, xoay đầu, vẻ mặt như tỉnh ngủ, ngữ điệu bông đùa: "Mẹ , nên cảm thấy may mắn là con chỉ hứng thú với game mà thôi. Nếu ngày nào đó con thích chơi game nữa, lẽ Hai sẽ mất ngủ đấy!"
Tần Minh Châu đội nón của áo hoodie lên đầu, xoay rời .
Chương Thị và Tần Minh Lập đều ngẩn .
là do một tay Thời Cẩn dạy bảo, dù bề ngoài vô hại như chó con, nhưng sâu trong xương là một con sói con hàm răng sắc bén.
Vừa khỏi nhà họ Tần, điện thoại Tần Minh Châu đổ chuông.
Cậu máy với giọng điệu vu vơ: "Chuyện gì thế?"
Người gọi là "Jungle Đại Phi" trong chiến đội: "Đội trưởng, đang ở thế? Anh Tiếu nếu về huấn luyện thì sẽ cắt bớt thời gian ngủ của đấy!"
Dáng vẻ Tần Minh Châu lười nhác, lờ đờ hé mắt: "Sáng mai sẽ về."
Đại Phi thoáng chần chừ nhưng cuối cùng vẫn hỏi thăm đội trưởng nhà : "Đội trưởng, gặp chuyện gì ? Tâm trạng dạo lắm." Mấy ngày nay, tâm trạng của đội trưởng vấn đề, từ chó con biến thành chó điên, khi chơi game thì gặp ai cũng đồ sát. Mỗi ngày, ngoại trừ ngủ, đội trưởng cứ ngẩn chằm chằm điện thoại, cũng đang xem cái gì. Tóm , đội trưởng cứ như phụ nữ tới tuổi mãn kinh , tính tình đổi, Đại Phi hỏi bóng gió: "Anh thất tình ?"
Tần Minh Châu thẳng tay cúp luôn điện thoại.
Cậu đá cục đá mặt đất, vô cùng bực bội.
Đầu tháng, tin tức mới công bố.
Ảnh đế Lâm An Chi giải nghệ, trở thành một trong những cổ đông cao cấp của Ôn thị, kết thúc sự nghiệp diễn xuất, đổi sang kinh doanh.
Fan của Lâm An Chi nhất thời thể chấp nhận nên điên cuồng mắng chửi Ôn Thư Ninh - vị hôn thê vốn fan nữ của Lâm An Chi yêu thích. Chuyện cũng lý do gì khác, chỉ vì Ôn Thư Ninh lớn hơn Lâm An Chi bảy tuổi, hiện cô ả còn đang hỗ trợ điều tra với Cục Thuế Vụ. Người hâm mộ thể thích nổi cô nên mỗi ngày đều cầu nguyện hai mau chóng chia tay.
Ngoài , bộ phim "Kế hoạch Ba" cũng công bố ảnh chụp, đội hình diễn viên gồm Tô Vấn, Tần Tiêu Dật và Khương Cửu Sênh.
Nam chính của bộ phim vốn quyết định là ảnh đế Hạ Sâm nhưng vì đổi thành Tô Vấn. Cư dân mạng như nổ tung, đội hình thế mà hot mới là lạ.
Tô Vấn thì cần , lượng fan Weibo phá kỷ lục thế giới, những chủ đề liên quan đến bao giờ hạ nhiệt, lực lượng fan nữ cũng càng lúc càng điên cuồng. Hơn nữa, đều fan nữ của Tô Vấn giàu ngang ngược, cung phụng thần tượng nhà như tổ tông, phim của Tô Vấn tất nhiên lý do gì để thành "bom xịt" cả.
Tần Tiêu Dật thì đạt giải ảnh hậu hai , nhan sắc kỹ thuật diễn xuất.
Hơn nữa, đây chính là bộ phim đầu tiên của Khương Cửu Sênh khi lấn sân sang lĩnh vực diễn viên, là thể loại gián điệp chiến tranh, xem xét đến khí chất của Khương Cửu Sênh, chỉ tưởng tượng dáng vẻ cô cầm s.ú.n.g thôi là các fan đều thể bàn luận suốt ba ngày ba đêm, chân cũng khép .
Nói tóm một câu, ai thể phủ nhận, đây chính là bộ phim b.o.m tấn nhất năm nay.
Gần đây, Khương Cửu Sênh bộn bề công việc, chuyến lưu diễn sắp đến, cô mới đổi đại diện, còn đang trong thời gian thích ứng nên hề rảnh rỗi. Sau khi tiệc đính hôn của Ôn Thư Ninh phá, Ôn Thư Hoa nhiều đón Khương Cẩm Vũ về nhà họ Ôn, gọi điện một ngày mấy , nhưng Cẩm Vũ chịu hé răng, tỏ thái độ gì, chỉ im lặng , hệt như lúc ở Ngự Cảnh Ngân Loan.
Hoàng hôn buông xuống, nơi nơi tràn ngập nắng chiều.
Bảo vệ trong khu nhà liên lạc với Thời Cẩn qua bộ đàm video, bảo rằng một cô gái trẻ họ Ôn tìm gặp.
Là Ôn Thi Hảo, cô tới đón Khương Cẩm Vũ.
Khương Cửu Sênh cùng xuống lầu. Cô lộ mặt mà cây tuyết tùng trong khu nhà đợi Khương Cẩm Vũ .
Khương Cẩm Vũ còn dọn khu nhà, chỉ mặc bộ đồ thể thao bước ngoài, hai tay đút trong túi quần, trời chiều, vẻ mặt thiếu niên vô cùng biếng nhác.
Ôn Thi Hảo đánh giá : "Hành lý ?"
Khương Cẩm Vũ rũ mắt, vẻ mặt bình thản: " về !"
Ôn Thi Hảo thêm, chỉ bằng giọng lệnh: "Đi thu dọn đồ đạc ngay!"
Lúc , thiếu niên đối diện mới ngẩng đầu, đôi mắt vốn luôn trống rỗng vô thần, đen trắng rõ ràng, lúc bỗng vô cùng tỉnh táo, gằn từng chữ nặng nề, chậm: " về!" Gương mặt cũng đầy vẻ quật cường.
Dáng vẻ của trông giống Khương Cửu Sênh.
"Khương Cẩm Vũ!" Ôn Thi Hảo nhịn nửa mà phẫn nộ quát lớn, gay gắt chất vấn thiếu niên, "Mày ông nội và dì út của mày đều Thời Cẩn đưa trại tạm giam hả?"
Còn thằng nhóc thì , nó vẫn ở trong căn hộ của Thời Cẩn hết ngày tới ngày khác, cũng dần da đổi thịt, càng lúc càng giống thiếu niên chứng tự kỷ . Trong mắt Khương Cẩm Vũ sự kiên trì, ánh sáng, giống như một con rối gỗ giãy thoát khỏi sự trói buộc, còn khống chế nữa.
Vẻ mặt của Khương Cẩm Vũ vẫn bình thản như thể việc hề liên quan tới : "Nếu bọn họ chuyện , vẫn thể khỏi đó như thường!"
Ôn Thi Hảo thật sự thể tin nổi, lời như thế thốt từ miệng : "Rốt cuộc Khương Cửu Sênh rót bùa mê thuốc lú gì cho mày thể khiến mày nhận cả ? Mày tưởng cô là chị mày thật ? Cô cũng chỉ là…"
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu.
Ôn Thi Hảo lập tức im miệng, nén giận, khàn giọng nhắc : "Theo tao về!"
Khương Cẩm Vũ ngoảnh mặt ngơ, đầu bước về phía khu nhà.
Ôn Thi Hảo chằm chằm tấm lưng thẳng tắp của Khương Cẩm Vũ, mắt đầy lửa giận: "Mày cứ việc , giỏi thì đời đừng bước nửa bước cổng nhà họ Ôn chúng tao!"
Cố Diệp Phi
Cậu dừng chân, đó chút do dự bước tiếp.
Nắng chiều buông xuống, phản chiếu bóng dáng cô đơn của thiếu niên, quật cường kiên định.
Dưới bóng cây tuyết tùng xanh bốn mùa của khu nhà, đang , vẻ mặt bình thản dịu dàng, ánh nắng chiều đỏ rực xuyên qua bóng cây chiếu lên mặt cô, dù loang lổ nhưng vẫn ấm áp.
Cậu về nhà họ Ôn, ở nơi mới chờ .
Khương Cẩm Vũ bước đến, gọi: "Chị!"
Đôi mắt Khương Cửu Sênh trong suốt, cô thản nhiên đáp: "Ừ!"
Cậu cẩn thận hỏi, khó giấu sự chờ mong: "Sau em sống với chị ?"
Cô , gật đầu: "Được!"
Ánh nắng chiều dần hòa đường chân trời. Ánh nắng le lói sót tạo thành hai bóng mặt đất , một một , cách hai bước chân, chậm rãi về phía .
Khương Cẩm Vũ bên trái mười sáu tuổi, dáng vẻ cao, gầy, lưng thẳng tắp. Cậu nghiêng đầu cạnh, ánh mắt sáng rực, dáng vẻ chăm chú mà cố chấp.
"Em ghét nhà họ Ôn!"
Khương Cửu Sênh hỏi : "Tại ?"
Ít nhất, Ôn Thư Hoa vẻ đối xử với tệ, còn là cùng huyết thống, dù nhà họ Ôn hung ác cỡ nào thì "hổ dữ cũng ăn thịt con".
Khương Cẩm Vũ dời tầm mắt, đầu cúi, thấp giọng : "Em mắc chứng tự kỷ, đều do là bọn họ em sống một cách khỏe mạnh."
Khương Cửu Sênh đột nhiên dừng chân: "Bọn họ là ai?"
Khương Cẩm Vũ chằm chằm mũi giày, bả vai gầy yếu cụp xuống, chậm rãi đáp: "Ôn Thư Ninh…" ngẩng đầu, trong mắt hiện vẻ thê lương, "… Và của em nữa."
Đáy mắt chợt lóe lên sự tuyệt vọng, còn ẩn nhẫn và phẫn nộ.
Bệnh tự kỷ của do cố tình hãm hại.
Khương Cửu Sênh nắm chặt cánh tay rũ bên của Khương Cẩm Vũ, sâu mắt : "Cẩm Vũ, rốt cuộc em gặp chuyện gì khi sống ở nhà họ Ôn?"
Là chuyện gì mới thể khiến trở nên như , cả lộ vẻ tang thương, lẽ nếm trải nhường nào đau khổ.
Rốt cuộc nhà họ Ôn là nơi đầm rồng hang hổ thế nào mà ngay cả một đứa bé nhỏ như cũng chịu buông tha. Năm đó, chỉ mới tám tuổi, còn ngây thơ khờ dại mấy.
Khương Cẩm Vũ rũ đôi mi dài, che khuất đau xót trong mắt: "Chị, đợi đến …" Cậu từng chữ như đang hạ quyết tâm, kiên định đến gì lay chuyển : "Đợi đến khi em khỏi bệnh, em sẽ kể cho chị ."
Cô hiểu: "Tại đợi tới khi em khỏi bệnh mới kể?"
Bởi vì khiếm khuyết về tinh thần thì thể nhân chứng, bởi nào ai tin một vấn đề tinh thần bao giờ.
Khương Cẩm Vũ nắm tay Khương Cửu Sênh, yếu ớt cầu xin: "Chị ơi, đừng hỏi ?"
Khương Cửu Sênh im lặng thật lâu, kéo bàn tay lạnh buốt của thiếu niên, bùi ngùi đáp: "Được!"