SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 228: Ba thế lực hùng mạnh so đấu. Boss lớn Tô Vấn

Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:00:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Nhất Ninh đáp: "Ừ, chờ xong việc sẽ gọi điện cho em."

"Vâng ạ."

Sau đó, cô cúp máy nhanh.

Hoắc Nhất Ninh bật . Lúc cô luôn nỡ cúp điện thoại của , bao giờ cũng những câu chuyện mãi hết. Tính cách của cô đơn giản đến thuần túy, chiều chuộng từ bé đến lớn . Có chút chút bám , cũng cách nũng.

Chỉ tiếc là, cô gặp một hình sự khô khan như . Cô gái bé nhỏ ngoan, lành, hiểu lý lẽ.

Anh cất hết những suy nghĩ vẩn vơ của , đầu xe, gọi một cuộc điện thoại.

"Đội trưởng."

Thời gian gấp, Hoắc Nhất Ninh hạ lệnh luôn: "Đằng Phi, lập tức liên hệ với Cục phòng chống buôn lậu. nhận tin báo tối nay sẽ giao dịch ngà voi."

Khách sạn của Tần Thị.

Tám rưỡi tối, buổi đấu giá bắt đầu. Tất cả những nhà sưu tầm và các xí nghiệp lớn mời tới đây đều lượt về vị trí.

Ôn Thi Hảo chậm rãi tới , đưa mắt một vòng trong sảnh đấu giá, đó thẳng về một hướng, khóe môi hàm chứa nụ duyên. Cô thong thả, uyển chuyện, động tác nhã nhặn. Vừa xuống, cô đầu sang : "Khéo quá."

Thời Cẩn một cái : "Có thể xa chút ?" Sau đó thẳng sang chỗ khác, lãnh đạm buông một câu: " bệnh cuồng sạch sẽ."

Ôn Thi Hảo phì , cũng tự chuốc bực , bèn lùi sang bên một ghế. Khóe môi cô vẫn cong lên mỉm . Người đàn ông , thực sự khả năng kích thích dục vọng chinh phục của khác.

Đã , còn là đàn ông của Khương Cửu Sênh nữa chứ!

Trên sân khấu, Tô Phục mặc váy đỏ, tay cầm búa gỗ, rõ ràng từng tiếng, bắt đầu buổi đấu giá. Cô lên tiếng thể thu hút sự chú ý khiến trầm trồ chặc lưỡi. Quả nhiên là MC nổi tiếng của đài truyền hình Trung ương, cất lời thấy mê .

Trong buổi đấu giá , chủ yếu là bán những sản vật văn hóa chạm khắc ngọc, chạm trổ gỗ. Bảy món đồ phía cơ bản đều đấu với giá cao. Món đắt nhất trong đó là một miếng ngọc trắng Dương Chi, giá bán cuối cùng là hai mươi triệu.

Người mua nó là Tô Vấn.

Cho đến bây giờ Lưu Xung cũng hiểu rõ , vì trong sảnh đấu giá hôm nay. Tô Vấn vốn thích học sang, cũng sở thích sưu tầm đồ cổ. Cậu vô cùng thắc mắc, hỏi: "Cậu hiểu về ngọc ?"

Tô Vấn phim cả một ngày hôm nay, sắc mặt uể oải, mệt mỏi dựa ghế, dáng thể hơn . Cậu đáp: "Không hiểu gì."

Lưu Xung bật : "Vậy tốn hai mươi triệu mua một miếng ngọc đó về gì?"

Tô Vấn lườm một cái, âm đuôi cao lên: " cần trình bày với ?"

Đuôi mắt nheo , y như ông tổ nhà .

Cậu lắm tiền, là đại gia, ok?!

Lưu Xung ngấm ngầm lườm một cái: "Không cần, cần!!!"

Giành viên ngọc , Tô Vấn cũng còn hứng thú gì với những món đấu giá tiếp theo nữa, mặt lơ đãng : "Từ chối hết công việc tuần ."

Lại từ chối việc nữa, cứ mỗi bỏ việc là chuyện gì lành cả. Lưu Xung lập tức cảnh giác hỏi: "Cậu định gì?"

Khóe môi Tô Vấn cong lên: " nước ngoài." Nét mặt chút phóng túng .

Không cần đoán, chắc chắn là đang nghĩ đến tiên nữ bảo bối nhà chứ gì.

Lưu Xung sức tạt nước lạnh: "Hai tháng gần đây Vũ Văn Thính trận thi đấu nào, cũng chẳng gặp ."

Tô Vấn coi như thấy.

Lưu Xung cảm thấy mệt lòng, Tô Vấn quá khó quản! Cậu tùy tính, bốc đồng, vui lên là thích nước ngoài gặp Vũ Văn Thính, lúc vui cũng thích nước ngoài gặp Vũ Văn Thính. Là một diễn viên đang nổi tiếng, chẳng ai thoải mái chịu bó buộc gì như cả. Nghĩ , đột nhiên Lưu Xung hiểu ngay: "Miếng ngọc mua để tặng cho Vũ Văn Thính ?"

Tô Vấn dùng đuôi mắt liếc , hỏi ngược : "Không ?"

Ai mà dám đây? Lưu Xung chấp nhận khom thế lực cường hào ác bá: "Được chứ, đương nhiên là ."

Tô Vấn lười biếng nhắm mắt dưỡng thần. Vừa nhắm mắt đột ngột mở , đó vụt đầu phía , mặt đầy vẻ cảnh giác.

Lưu Xung cũng theo. Anh một chút cũng phát hiện điều gì kỳ lạ: "Sao thế? Có fan theo tới ?"

Tô Vấn ngắn gọn: "Nằm xuống."

Lưu Xung ngớ : "Hả?"

Tô Vấn ấn đầu , đè thẳng xuống sàn nhà: "Nằm im đừng nhúc nhích."

Lưu Xung vẫn ngây , thao tác nhỉ?!

lúc , ai gào to một tiếng: "Có cảnh sát!"

Sau đó, Lưu Xung mọp sàn nhà chỉ thấy phục vụ vốn đang bê khay, qua hành lang chợt thụp xuống, moi một khẩu s.ú.n.g giấu thảm .

Lưu Xung vô cùng kinh ngạc! Có bước nhầm phòng ? Ôi ơi, gan của con, sợ đến vỡ gan vỡ mật mất !

Ở đại sảnh tầng một của khách sạn, một đàn ông chạy từ trong cầu thang bộ , vẻ mặt cuống cuồng vội vã lao về phía quầy lễ tân: "Đội trưởng Lâm."

Một cái đầu tròn vo thò lên giữa hai cô lễ tân ở quầy, cũng chính là đội trưởng Lâm của Cục phòng chống buôn lậu đang "cải trang" ở đó: "Tình hình thế nào?"

"Người của chúng bại lộ thời điểm."

Họ vốn định chờ buổi đấu giá kết thúc, trong sảnh hết mới hành động, nhưng giờ thì chờ nổi nữa. Có điều, trong sảnh đấu giá vẫn đang đầy khách khứa, mỗi trong đó giàu thì cũng quyền thế, bất cứ một phát đạn nào cũng thể b.ắ.n nhầm một vị đại gia cả.

Đội trưởng Lâm bực bội sờ quả đầu bóng lộn của : "Đám c.h.ế.t tiệt đó!" Anh sang gọi: "Đội trưởng Hoắc."

Hoắc Nhất Ninh dậy, qua bộ đàm: "Cả đội chuẩn hành động, ưu tiên bảo vệ con tin."

Đối phương mặc đồ phục vụ bàn, tay cầm súng, nòng s.ú.n.g chĩa thẳng đầu Ôn Thi Hảo, ánh mắt quét khắp bốn phía đầy vẻ đề phòng: "Tất cả đừng qua đây, nếu tao g.i.ế.c con đấy."

Hàng buôn lậu đang ngay ở trong sảnh đấu giá, đám vệ sĩ chịu trách nhiệm vận chuyển chịu trách nhiệm bảo vệ. Hiện giờ cảnh sát tới, chứng tỏ tin tức bại lộ . Người và tang vật đều ở đây cả, một khi sa lưới chắc chắn sẽ chịu mức án nặng.

Đã , chi bằng đánh cược một phen, chạy!

Tên tội phạm ghìm cổ Ôn Thi Hảo, kéo cô ngoài: "Các tránh hết !"

Tay Hoắc Nhất Ninh cầm súng, ánh mắt chằm chặp về phía gã đàn ông , giơ tay hiệu: "Lùi ."

Người của Cục phòng chống buôn lậu và đội hình sự đều hết lùi phía .

Trong sảnh đấu giá mười bốn tên tội phạm, phần lớn đều đầu hàng hoặc sa lưới , chỉ còn đúng một tên đang khống chế con tin . Đại sảnh vô cùng hỗn loạn, tất cả khách khứa và nhân viên ở đây, hoặc là , ôm đầu mọp xuống, hoặc là lùi hết trong góc phòng, ghế băng, sợ đến run cầm cập.

Lúc , bất chợt lên từ vị trí , ánh mắt đều về phía đó.

Là Thời Cẩn.

"Dùng ." Anh bước qua hành lang, mặt tên tội phạm: " giá trị hơn cô đấy."

Ôn Thi Hảo kìm kẹp vội ngước mắt lên Thời Cẩn bằng ánh mắt thể tin nổi.

Tên tội phạm cảnh giác, nòng s.ú.n.g rời đầu con tin một giây nào, trừng mắt đề phòng mặt: "Mày là ai?"

Thời Cẩn thong thả đáp: "Thời Cẩn, nhà họ Tần ở Trung Nam."

Hiển nhiên đối phương nhận cái tên . Mặt lộ vẻ kinh ngạc, bán tín bán nghi, đầy cảnh giác, dám buông lỏng đến nửa phần: "Anh là Thời Cẩn ?"

" thế." Thời Cẩn bước lên một bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-228-ba-the-luc-hung-manh-so-dau-boss-lon-to-van.html.]

Tên tội phạm lập tức quát to: "Đừng qua đây."

Ôn Thi Hảo kéo về phía , nòng s.ú.n.g đặt đầu động đậy khiến cô sợ đến trắng bệch mặt mũi.

Thời Cẩn dừng tại chỗ, bình tĩnh như thường, giọng bình thản, đàm phán: "Thả cô , con tin cho ."

Tên tội phạm thoáng do dự.

Thời Cẩn cởi cà vạt, cởi thêm một cúc cùng của áo sơ mi, đó gỡ đồng hồ đeo tay , đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía.

Ánh mắt tên tội phạm chằm chằm, cũng bất giác di chuyển theo động tác của .

Đột nhiên, buông tay, chiếc đồng hồ rơi thẳng xuống đất.

Đối phương cũng đưa mắt theo.

lúc , Thời Cẩn đột ngột tay. Một tay chế ngự tay cầm s.ú.n.g của , bóp xương, kéo thẳng ngoài. Tên tội phạm đau đớn kêu ré lên một tiếng, tay tê dại, khẩu s.ú.n.g cũng bất ngờ tuột .

Hắn đang định cúi xuống nhặt thì Thời Cẩn ung dung đón lấy khẩu s.ú.n.g đặt ngang eo . Giọng nhẹ nhàng thản nhiên: "Đừng cử động."

Đối phương sững sờ.

 

 

Chỉ trong một thoáng giây thôi, Thời Cẩn bắt tay , nghiêng đẩy xuống đất. Tay tội phạm cố vùng vẫy nhưng Thời Cẩn đè một đầu gối lên bụng : "Đừng cử động, tao bẻ gãy tay mày đấy."

Đối phương vùng vẫy nữa, đầu hàng .

Võ công của Sáu nhà họ Tần quả nhiên đều là chiêu g.i.ế.c , hơn nữa, còn hiểu chơi đòn tâm lý nữa. Vừa tên tội phạm chỉ vài cái thôi, sự chú ý dịch chuyển .

Cố Diệp Phi

Tội phạm cứ thế hạ gục, con tin thoát khỏi nguy hiểm. Tiểu Giang ngẩn , nhất thời thất thần, đang khống chế bỗng rút một con d.a.o từ eo , đ.â.m bụng Tiểu Giang.

Phản ứng chỉ bộc phát trong đúng vài giây, Hoắc Nhất Ninh gần Tiểu Giang nhất, kịp nghĩ ngợi gì, lập tức dùng tay tóm lấy con d.a.o . Anh níu tay , tung một cú ném qua vai hạ gục tội phạm.

Tưởng Khải ở bên cạnh lập tức lao lên khống chế : "Đội trưởng, chứ?"

Hoắc Nhất Ninh lau vết m.á.u dính tay, nhấc chân đạp Tiểu Giang một cái: "Cậu chán sống ? Thời điểm nào mà còn thất thần như thế. Lần ngoài mà mang não theo thì đừng nhiệm vụ nữa."

Tiểu Giang là cảnh sát hình sự thực tập, ngày mai mùng một tháng tám mới là ngày đầu tiên chuyển chỉnh thức nên giờ mới thi hành nhiệm vụ cùng cả đội. Dù kinh nghiệm cũng còn ít, chỉ sơ suất một chút suýt ăn quả đắng .

Tiểu Giang đạp cho lảo đảo một chút, lập tức thẳng dậy: " xin , đội trưởng."

Hoắc Nhất Ninh tức diên : "Cậu gì với xin. Nếu ông đây nhanh tay, thì đ*ch mợ nó chứ, với chính cái mạng của !" Chửi xong, đạp cho một cú nữa.

Tiểu Giang dám ho he tiếng nào, lẳng lặng chịu đòn. Hình như hiểu vì của đội hình sự 1 đều thể giao cả mạng sống cho Hoắc chó điên .

Toàn bộ tội phạm đều sa lưới, của đội hình sự rút về , chỉ còn việc xử lý tang vật buôn lậu thì giao cho Cục phòng chống buôn lậu giải quyết nốt. Một buổi đấu giá tử tế yên lành trở thành hiện trường phạm tội. Tất cả của công ty đấu giá và cả bên tổ chức, bên đầu tư đều bắt cả , đưa hết về đồn cảnh sát để thẩm vấn. Còn những nhà sưu tầm, các vị quan khách tới tham gia đấu giá đều phối hợp điều tra, bất cứ lúc nào triệu tập cũng mặt. Vì thế, khi kết án, họ sẽ phép rời khỏi Giang Bắc.

Thời Cẩn nhặt chiếc đồng hồ ném xuống đất lên, quăng thùng rác rời khỏi hội trường.

Ôn Thi Hảo đuổi theo gọi : "Thời Cẩn."

Vừa đúng lúc khỏi sảnh đấu giá, đầu .

bước gần, ánh mắt thẳng mắt Thời Cẩn, thể rời : "Cảm ơn chuyện ." Ánh sáng trong đáy mắt cô sáng rực như một ngọn lửa .

thể thừa nhận, đàn ông mặt cô đây thực sự khiến say đắm.

Chỉ điều, từng thẳng cô , vẻ mặt thờ ơ xa cách: "Nếu cô c.h.ế.t , đoạn video sẽ tiết lộ. Trừ lý do , thì cô c.h.ế.t sống đều liên quan gì đến ."

"Thế nên, chỉ vì đoạn video đó nên mới cứu ?"

Thời Cẩn còn lười trả lời cô . Ánh mắt lãnh đạm như cự tuyệt ở ngoài nghìn dặm , thứ gì thể tiến trong mắt cả.

Anh càng như , càng khiến cô mê hoặc. Có lẽ, con chính là như , càng , thì càng , càng thể tiếp xúc, càng cố gắng gần. Có lẽ là vì dã tâm, cũng thể là vì dục vọng chinh phục.

mỉm , ánh mắt sâu thẳm, xa xôi: "Đến giờ mới phát hiện rằng, đoạn video đó còn ích hơn nghĩ nhiều." Đột nhiên cô càng nhiều hơn nữa .

Ánh mắt Thời Cẩn sa sầm xuống, xen thêm vài phần lạnh lùng u ám: "Đừng đằng chân lân đằng đầu." Sẽ khiến g.i.ế.c đấy!

Anh bước .

Ở phía lưng, Ôn Thi Hảo thong thả thêm một câu: " thể giao video gốc cho , cũng xóa bộ các phần copy dự phòng ."

Thời Cẩn dừng bước, đầu hỏi: "Cô gì?"

Ánh mắt Ôn Thi Hảo nóng bỏng như ngọn đuốc, Thời Cẩn chằm chằm, đôi môi đỏ khẽ hé mở: "Anh!"

Lòng tham đáy, sống chết.

Mắt Thời Cẩn lạnh như băng, giọng trong trầm thấp, chứa đầy sát khí khiếp . Anh : "Tham lam quá sẽ mất mạng đấy! Không hiểu ?"

Nói xong, thẳng, một ánh mắt dư thừa cũng bố thí cho cô .

Ôn Thi Hảo im tại chỗ, khóe môi cong lên, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tâm giành bằng . Tham lam, là bản tính cố hữu của con ?

Ở cách đó xa hai bóng đó lâu. Chờ Ôn Thi Hảo khuất , họ mới bước từ trong chỗ rẽ .

Tần Minh Lập nghĩ ngợi đầy phấn khởi : "Thời Cẩn cái thóp gì mà cô ả nắm trong tay thế nhỉ." Nếu là cái thóp cực lớn thì hôm nay Thời Cẩn thể tay cứu Ôn Thi Hảo .

Trần Dịch Kiều khoác tay , giọng điệu khẳng định: "Nếu thể uy h.i.ế.p Thời Cẩn, thì chỉ Khương Cửu Sênh thôi."

Cũng nghĩa là, trong tay Ôn Thi Hảo nắm thóp của Khương Cửu Sênh, hơn nữa còn đủ để khống chế Thời Cẩn. Tần Minh Lập xoa cằm, : "Càng ngày càng thú vị ."

Ngoài cửa khách sạn, một chiếc xe bảo mẫu đang dừng ở đó, Tô Vấn im động đậy.

Lưu Xung gọi: "Tô Vấn."

Không thèm để ý tới .

Lưu Xung theo ánh mắt , thấy một phụ nữ.

Anh gọi: "Anh Vấn ới!"

Tròng mắt Tô Vấn chuyển động chút nào: "Lên xe chờ ."

Lưu Xung liếc Tô Vấn, liếc Tô Phục ở cách đó xa, một bước đầu ba . Sao hai vẻ quen thế nhỉ. Hơn nữa, bầu khí còn vô cùng kỳ quặc nữa. Lưu Xung quanh bốn phía, chỉ sợ phóng viên, ôm tâm trạng lo lắng thấp thỏm về xe bảo mẫu .

Tô Phục bước từ trong khách sạn , cúi đầu gọi: "Chú Tư."

Tô Vấn đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt và vầng trán, tất cả cảm xúc đều hiện hết lên trong mắt. Cậu khẽ nhướng mày mang theo vài phần mấy bận tâm, biếng nhác uể oải phần uy nghiêm: "Nếu cô cứ nhất quyết gọi là chú Tư, lời , cô ?"

Tô Phục cúi đầu, giấu hết cảm xúc trong đáy mắt, giọng điệu cung kính khiêm nhường: "Chú Tư cứ ạ."

Đôi mắt hồ ly của Tô Vấn vài phần kiều mị, vài phần lười biếng, chậm rãi bốn chữ: "Cô an phận chút."

Tô Phục ngẩng đầu lên .

Ánh mắt chợt lạnh như băng. Cậu cất hết vẻ bất cần đời , trong mắt tràn đầy sự nghiêm nghị, tàn khốc: "Nếu cô , thì lăn xuống khỏi cái vị trí đó cho !"

Tô Phục cắn răng lời nào.

Tô Vấn nhướng đuôi mắt lên, dài giọng hỏi: "Nghe thấy ?"

cúi đầu: "Nghe thấy ạ."

Loading...