SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:42:58
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vì đứa con trong bụng mày mà tao dối. Lúc Minh Lập xảy chuyện, tao căn bản từng thấy mày. Chứng cứ vắng mặt tại hiện trường của mày là giả!”
Ôn Thi Hảo chợt á khẩu lời nào.
Bà Chương áp sát gần từng bước một, khí thế hung hãn, to giọng chất vấn: “Nói , lúc đó mày đang ở ?”
Hai tay Ôn Thi Hảo siết chặt hai bên góc áo, vô thức kéo xuống một chút. Cô cúi đầu dám thẳng hai mắt bà Chương: “ ở trong phòng.”
“Mày dối!” Giày cao gót phát tiếng ma sát chói tai, bà Chương lên phía hai bước, ánh mắt chèn ép Ôn Thi Hảo: “Tao qua phòng mày, nhưng rõ ràng mày ở đó.”
Sắc mặt Ôn Thi Hảo lập tức tràn ngập vẻ hoảng loạn.
Ánh mắt bà Chương lạnh hẳn , mặt bà âm u, nhấn từng câu từng chữ ép hỏi: “Tao hỏi mày một nữa, lúc , mày ở ?”
Cô cứng họng đáp .
Bà Chương lạnh: “Sao bao biện tiếp hả?” Đôi mắt bà Chương u ám lạnh băng, chằm chằm mặt Ôn Thi Hảo: “Chính là mày, chính mày đẩy Minh Lập ngã xuống lầu!”
“Không !” Cô ngẩng đầu lên, lớn tiếng phủ nhận.
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong đáy mắt bà Chương, dường như thể dập tắt nổi, hiển nhiên bà tin lời phủ nhận của cô .
Ôn Thi Hảo cũng biện luận bằng lý lẽ nữa, thái độ của cô như thể rách thì cho nát luôn: “ thể ở trong phòng tắm, trong nhà bếp, ở bất cứ nơi mà. Không chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thì ? Bà chứng cứ chứng minh đẩy ?” Cô cam lòng chịu yếu thế, giễu cợt đáp ánh mắt lạnh băng của bà Chương: “Không chứng cứ thì ngay cả phía cảnh sát cũng định tội của . Nói mà bằng chứng gì thì giải quyết vấn đề gì . Bà cả Tần, mong bà ăn cẩn thận một chút.”
Chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thể loại trừ hiềm nghi, nhưng nếu chỉ là chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thôi, thì cũng chẳng thể nào định tội .
Thế nên, cô mới dám lớn tiếng ngông nghênh như .
“Tốt nhất là mày nên thông minh một chút cho tao.” Bà Chương lướt qua cái bụng nhô lên rõ ràng của cô : “Nếu vì đứa trẻ mà mày đang mang trong bụng, mày cho rằng mày còn thể ở đây để chuyện với tao ?”
Bà Chương thế , cũng đồng nghĩa với việc nhận định cô chính là hung thủ .
Ôn Thi Hảo chẳng thèm tranh luận với bà : “Tùy bà, nghĩ thì nghĩ.” Cô thêm gì nữa: “ về nhà , mùi bệnh viện nồng quá, chịu nổi.”
Cô cầm túi lướt qua bà Chương thẳng ngoài. Sau lưng cô , bà Chương nguyên tại chỗ, ánh mắt tàn độc như ngọn lửa thiêu đốt, chỉ lao lên xé nát cô thành từng mảnh.
Thang máy mãi vẫn đến nơi, ánh mắt nóng rực của bà Chương vẫn bám rịt theo lưng khiến Ôn Thi Hảo ở đây lâu thêm một giây phút nào nữa. Cô đành quyết định luôn thang bộ cho nhanh. Vừa đẩy cửa thoát hiểm , cô thấy một giọng nữ chói tai vang lên.
“Ôn Thi Hảo!”
Giọng to, hàm chứa sự phẫn nộ tột cùng.
Ôn Thi Hảo đầu . Thấy , cô bực bội nhíu mày: “Làm cái gì…”
Không chờ cô hết lời, đối phương đột ngột lao tới, đẩy mạnh vai cô một cái. Cô thét lên thất thanh, mất trọng tâm, loạng choạng lùi về nhưng chân bước hụt, rơi thẳng xuống cầu thang.
“Á…”
Tiếng thét xé gan xé ruột của phụ nữ vang vọng trong khu cầu thang bộ. Trên bậc thềm, hai chiếc giày đế bằng của nữ màu hồng vỏ đỗ vẫn chỏng chơ nơi đó. Dưới mười mấy bậc thang, Ôn Thi Hảo ôm bụng cuộn tròn sàn nhà, chiếc váy bầu rộng rãi, từng dòng m.á.u đỏ tươi thấm ngoài. Cô đau đớn đến trắng bệch mặt mũi, m.á.u chảy đầy sàn nhà, cô khổ sở rên rỉ, kêu lên: “Bụng… bụng của …”
Bên cầu thang, Trần Dịch Kiều lạnh lùng từ cao xuống, : “Đáng chết.”
Ba phút , Ôn Thi Hảo đưa phòng cấp cứu.
Nửa tiếng , cửa phòng cấp cứu ca bệnh nghiêm trọng mở , bác sĩ Triệu, Chủ nhiệm Khoa Ngoại thần kinh bước ngoài.
Bà Chương lập tức xông lên, cuống cuồng hỏi: “Bác sĩ ơi, con trai thế nào ạ?”
Chủ nhiệm Triệu gỡ khẩu trang xuống: “Tình hình tạm thời định .”
Bà Chương thở phào một , rướn cổ ngó trong phòng bệnh, hỏi Chủ nhiệm Triệu: “Vậy bao giờ nó mới tỉnh ?”
Chủ nhiệm Triệu thoáng trầm mặc một chút lắc đầu, giọng điệu nặng nề: “Bà nên chuẩn sẵn tâm lý , bệnh nhân duy trì tình trạng hôn mê sâu liên tục như thế , thể sẽ trở thành thực vật.”
Nghe thấy , bà Chương lảo đảo phịch xuống đất.
Chủ nhiệm Triệu vài lời an ủi, đó rời khỏi phòng bệnh. Bà Chương vịn tường dậy, sắc mặt tái nhợt, chân còn chút sức lực nào, vài bước mà loạng choạng như đổ.
lúc , y tá của phòng cấp cứu chạy tới thông báo cho bà : “Bà Tần ơi, mợ Hai đẩy .”
Bà Chương mất hồn mất vía ngẩng đầu lên hỏi: “Đứa trẻ thì ? Có giữ ?”
Y tá khẽ lắc đầu gì cả.
Bà Chương khổ, nước mắt lăn dài. Bà vịn tường cố gắng bình tĩnh một chút, bước chân hụt hẫng nghiêng nghiêng ngả ngả phòng bệnh.
Trần Dịch Kiều trông bên cạnh giường, thấy bà bước , cô vội dậy.
Bà Chương tới, giơ tay lên tát mạnh một cái mặt cô .
Cô tát lệch đầu sang một bên. Nửa mặt của Trần Dịch Kiều sưng đỏ, khóe môi rách . Cô l.i.ế.m m.á.u dính môi, ôm mặt ngẩng đầu bà Chương, chịu yếu thế chút nào: “Chính cô hại Hai, cô gieo gió gặt bão mà thôi.”
Cô hết những lời bà Chương với Ôn Thi Hảo, lọt chữ nào.
“Dù là như chăng nữa, mày cũng là cái thá gì chứ?” Lửa giận bùng lên trong mắt bà Chương: “Mày tư cách gì mà đòi nhúng tay chuyện gia đình của nhà họ Tần chúng tao?”
Nếu con trai bà tỉnh dậy , thì đứa bé trong bụng Ôn Thi Hảo chính là cốt nhục duy nhất của nó…
Trần Dịch Kiều thẳng mắt bà Chương: “ tư cách.” Cô đưa tay , úp lên bụng : “Bà Tần, thai , là con của Hai.”
Bà Chương ngẩn gì nữa.
Tám giờ tối, Ôn Thư Hoa của Ôn Thi Hảo nhận điện thoại của bệnh viện. Ngay tối hôm đó, bà vội vàng chạy tới Bệnh viện Thiên Bắc. Ôn Thi Hảo hôn mê mất một đêm, đến tận sáng hôm mới tỉnh .
Vừa mở mắt, cô sững sờ mất một lúc.
Ôn Thư Hoa ở đầu giường bệnh, khẽ gọi cô : “Thi Hảo.”
Ôn Thi Hảo tỉnh táo , tim thoáng đập loạn nhịp một lúc. Cô đưa tay sờ lên bụng : “Mẹ ơi, con của con còn nữa ?”
Ôn Thư Hoa thoáng trầm mặc mới : “Con vẫn còn trẻ, chăm sóc tĩnh dưỡng thật , thể con mà.”
Ôn Thi Hảo đờ đẫn lên trần nhà trắng bóc đột nhiên bật dậy. Cô khàn giọng gào lên, mất kiểm soát: “Đều do con ranh đó! Là nó đẩy con!”
Ôn Thư Hoa túm lấy bàn tay đang vùng vẫy điên loạn của cô , trầm ngâm một lúc mới một câu: “Đứa bé còn nữa cũng .”
Cô sửng sốt, Ôn Thư Hoa bằng ánh mắt khó thể tin nổi.
“Mẹ hỏi bác sĩ , khả năng Tần Minh Lập sẽ biến thành thực vật.” Bà ngừng một chút tiếp: “Con tranh thủ thời gian, tìm cách ly hôn với nó . Không đứa bé còn đỡ bao nhiêu việc.”
Ôn Thi Hảo cũng bình tĩnh như đang suy nghĩ cân nhắc.
Từ khi Ngân hàng Ôn Thị đổi tên thành Ngân hàng Lâm Thị, nó sự lãnh đạo của Lâm An Chi. Cô là tội phạm, vẫn đang trong thời hạn hoãn thi hành án, quyền quyết sách gì nữa. Cô vốn cho rằng liên hôn với Tần Minh Lập thể lợi dụng thế lực của nhà họ Tần để so bì cao thấp với Lâm An Chi một phen. giờ Tần Minh Lập thất thế trong một đêm, ngay chính bản còn khó giữ , gì còn giá trị mà lợi dụng nữa.
Đứa bé mất , cuộc hôn nhân còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Ôn Thi Hảo mới lên tiếng. Cô phản đối lời đề nghị của Ôn Thư Hoa, chỉ điều, cơn giận khó mà nguôi ngoai : “Con nhất định sẽ tha cho con ả , con nó tù.”
Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.
Từ sáng sớm, bà cả nhà họ Tần mời mà đến. Hoắc Nhất Ninh đang điều tra vụ án ma túy, vụ án của Tần Minh Lập tạm thời cho Triệu Đằng Phi phụ trách. Triệu Đằng Phi một nữa lấy khẩu cung của bà Chương.
Sau khi bà về , Thang Chính Nghĩa mới hỏi đội phó: “Bà Chương đến gì đấy ạ?”
Triệu Đằng Phi : “Đổi khẩu cung.”
Thang Chính Nghĩa đánh mùi âm mưu tầm thường: “Lại định gây trò gì nữa?”
Triệu Đằng Phi nhún vai, tỏ thái độ gì. Anh phân công xuống: “Cậu với Tưởng Khải tới bệnh viện một chuyện, lấy khẩu cung của Ôn Thi Hảo nữa . Bà cả Tần đổi khẩu cung , hiện giờ chỉ Ôn Thi Hảo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thôi.”
Thang Chính Nghĩa vò đầu thầm nghĩ: Phụ nữ mà giỏi đổi thế?
10 giờ sáng, Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải tới Bệnh viện Thiên Bắc một chuyến. Lúc họ mới chuyện Ôn Thi Hảo sảy thai, chẳng trách bà Tần đổi khẩu cung. Đứa trẻ còn nữa, nên giờ họ cũng chẳng cần nể nang gì . Mẹ chồng nàng dâu trở mặt, bà cắn , cắn bà.
Vừa đến phòng bệnh, Thang Chính Nghĩa thẳng vấn đề, thái độ việc chuyên nghiệp: “Chào cô Ôn, chúng là của đội hình sự 1.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-310.html.]
Trừ sắc mặt thì cảm xúc của Ôn Thi Hảo bình thản. Ôn Thư Hoa, của cô cũng bên cạnh. Ôn Thi Hảo dậy từ giường bệnh, lưng chèn một chiếc gối: “Các tới đúng lúc, báo án.”
Ồ, tay để giành ưu thế ?
Tưởng Khải mở sổ ghi chép , : “Mời cô cứ .”
Sắc mặt Ôn Thi Hảo chợt biến đổi, ánh mắt vô cùng hung dữ, cảm xúc kích động: “Ả đàn bà Trần Dịch Kiều đẩy xuống cầu thang, hại sảy thai. tố cáo cô cố ý gây thương tích.”
Trần Dịch Kiều ư?
Ai chà chà, nhân tình của Tần Minh Lập .
Nói cách khác, đây là màn tranh đấu của vợ cả và con giáp thứ 13 ? Thang Chính Nghĩa chỉnh đốn tâm trạng, tư tưởng của mới : “Vụ án bên phía cảnh sát chúng sẽ thành lập chuyên án khác để điều tra, đó sẽ liên lạc với cô.” Giờ thì chuyện chính, mục đích mà họ đến đây ngày hôm nay : “Hiện giờ, liên quan đến vụ án của chồng cô, phía cảnh sát lấy khẩu cung của cô một nữa.”
Ôn Thi Hảo lập tức cảnh giác hỏi: “Vì lấy khẩu cung?”
Thang Chính Nghĩa giải thích: “Bà Tần đổi khẩu cung, là bà niệm tình cô mang thai nên ngụy tạo chứng cứ cho cô.”
“Con mụ già c.h.ế.t tiệt đó!” Ôn Thi Hảo vô cùng tức tối, buột miệng chửi thề.
Thang Chính Nghĩa tiếp tục chuyện chính: “Lúc mà Tần Minh Lập ngã xuống lầu, bà Tần ở chân cầu thang, khi thấy Tần Hành, Tần Hải, bà chạy ngay tới phòng của cô. Căn cứ khẩu cung của bà thì khi đó cô cũng ở trong phòng, hơn nữa, khi xảy sự cố, cô là cuối cùng xuống lầu.” Thang Chính Nghĩa Ôn Thi Hảo, chú ý từng sự đổi về cảm xúc của cô . Anh hỏi: “Xin hỏi trong thời gian đó, cô đang ở ?”
Ánh mắt Ôn Thi Hảo né tránh ánh mắt . Cô cúi đầu nghĩ một lúc mới đáp: “ ở trong toilet.”
Tưởng Khải bên cạnh hỏi thêm: “Có ai chứng cho cô ? Hoặc chứng cứ gián tiếp chứng minh ?”
“Không .”
Biết ngay là thế mà. ‘Người c.h.ế.t ai đối chứng’, chỉ dựa mấy lời khai thì thể điều tra gì, manh mối đứt đoạn.
“Cô Ôn ,” Thang Chính Nghĩa với vẻ mặt nghiêm túc chính trực: “Hiện giờ cô là hiềm nghi duy nhất trong vụ án vì chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, những vấn đề tiếp theo, hy vọng cô thể khai theo đúng sự thật.”
Ôn Thi Hảo im lặng một lúc mới gật đầu.
“Vào ngày xảy chuyện ngoài ý đó, Tần Minh Lập gì khác thường ?” Thang Chính Nghĩa hỏi.
Cô nghĩ một chút đáp: “Tần Hành thu quyền hành của . Thời Cẩn còn phế bỏ một ngón tay của nữa. Cảm xúc của như bùng nổ, cứ nổi đóa liên tục.”
Những lời khai thống nhất với những điều mà giúp việc ở biệt thự , sai lệch gì.
Thang Chính Nghĩa tiếp: “Trong thời gian còn xảy chuyện gì đặc biệt khác nữa , ví dụ như từng gì, từng gì, từng gặp nào đó chẳng hạn.”
Hiện giờ manh mối đứt đoạn, trừ kẻ hiềm nghi hàng đầu là Ôn Thi Hảo , tất cả những khác ở trong biệt thự đêm đó đều chứng cứ vắng mặt. Vụ án bế tắc, chỉ thể tìm manh mối từ đầu.
Vì để thoát khỏi hiềm nghi, Ôn Thi Hảo lý nào im lặng gì nữa.
Quả nhiên, cô khai hết những gì : “Khoảng 1 giờ chiều gì đó, bác sĩ gia đình tới một . Tần Minh Lập nhận một túi hồ sơ chuyển phát nhanh. Sau lúc , cảm xúc của bắt đầu bình tĩnh trở .”
Thang Chính Nghĩa hỏi ngay: “Hồ sơ đó là gì?”
Ôn Thi Hảo đáp: “ cũng , đưa cho xem.”
Tưởng Khải ngừng bút, hỏi dồn: “Hiện giờ túi hồ sơ đó đang ở ?”
Cô lắc đầu, hồi tưởng một chút đáp: “Buổi trưa chợp mắt một lúc, chuyện đó cũng rõ lắm. Chờ đến lúc tỉnh dậy thì khéo Tô Phục cũng bước khỏi phòng của Tần Minh Lập. họ chuyện gì. Sau khi cô , Tần Minh Lập gọi nhiều cuộc điện thoại, hình như đang là chuyện bàn giao công việc gì đó.” Cô ngừng một lúc lâu, đột nhiên như nhớ chuyện gì đó: “À, , còn cãi với Năm nhà họ Tần một trận to qua điện thoại, hẳn là đàm phán thỏa chuyện bàn giao công tác. Thế nên, buổi tối Tần Vân Lương mới đến biệt thự một nữa.”
Tần Vân Lương, Năm của nhà họ Tần. Thời Cẩn từng , là cánh tay đắc lực của Tần Minh Lập.
Tần Hành thu quyền lực của Tần Minh Lập, trong vòng ba ngày bàn giao công việc sang cho Thời Cẩn. Đã c.h.ế.t là c.h.ế.t cả cụm, quyền hành và quyền quyết sách về kinh tế đang trong tay Tần Vân Lương cũng giao theo. Lẽ nào vì lý do mà trở mặt với Tần Minh Lập ?
Thang Chính Nghĩa thầm phỏng đoán xong hỏi Ôn Thi Hảo: “Còn chuyện gì khác nữa ?”
“Hết . hết những gì . Để nhanh chóng tự loại bỏ hiềm nghi cho chính , cũng thể che giấu chuyện gì nữa. Hy vọng bên cảnh sát các cũng nhanh nhanh phá án để trả sự trong sạch cho .”
Trong sạch thì giờ còn thể chính xác .
Nói chung hiện giờ Thang Chính Nghĩa ai cũng cảm thấy đó giống hung thủ cả. Mỗi một trong cái nhà họ Tần đó đều đầu óc tinh quái như quỷ . lời mà họ đều thể tin , ai mà họ đang nửa thật nửa giả để cố ý dẫn dắt cảnh sát .
Hỏi tới đây, Thang Chính Nghĩa cũng kết thúc màn lấy khẩu cung : “Trong thời gian cô phép xuất cảnh. Nếu cảnh sát lệnh gọi, hy vọng cô Ôn thể phối hợp hết sức .”
Cách nhất vốn là tạm giam nghi phạm vì dù Ôn Thi Hảo cũng là đang tạm hoãn thi hành án phạt. Thế nhưng cô mang thai năm tháng sảy xong, phía bệnh viện kiến nghị nên ở bệnh viện.
Lấy khẩu cung xong, Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải tới phòng bệnh của ca bệnh nghiêm trọng gặp một kẻ tình nghi ‘phạm tội’ khác. Ôn Thi Hảo tố cáo Trần Dịch Kiều cố ý gây thương tích khiến cô sảy thai. Đối tượng vốn đưa về đồn cảnh
sát tạm giam, thế nhưng kết quả là, Trần Dịch Kiều ném một tờ giấy xác nhận thai , rằng buộc ở bệnh viện để an thai.
An thai cái con gì !
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Gã Tần Minh Lập cũng trâu bò thật đấy, con của vợ cả sảy xong thì tình nhân ôm bụng tới tận cửa. Máy bay chiến đấu ?!
Cuối cùng, khẩu cung lấy ở bệnh viện, nhân tiện cũng lấy luôn thêm một phần khẩu cung của bà Chương nữa. Buổi trưa hôm đó Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải mới về đồn.
Đội phó Triệu Đằng Phi hỏi hai về : “Nhận tội ?”
Con giáp thứ 13 hại vợ cả sảy thai để thừa cơ giành địa vị, vụ án gì phức tạp lắm.
Thế nhưng, Thang Chính Nghĩa đau đầu: “Không chịu nhận tội.” Lông mày nhíu chặt như ông lão : “Chỉ mỗi camera giám sát ở cửa cầu thang bộ, hình ảnh bên trong cầu thang thoát hiểm. Trần Dịch Kiều phủ nhận cố ý gây thương tích. Cô là tự Ôn Thi Hảo cẩn thận ngã xuống cầu thang. Hơn nữa…”
Triệu Đằng Phi áp sát gần, tò mò hỏi: “Hơn nữa ?”
“Lúc khéo bà cả Tần ở vị trí cửa cầu thang bộ. Cửa đang mở, bà thể thấy hết tình huống bên trong.”
Lại thêm một tia hy vọng còn gì. Triệu Đằng Phi cảm thấy đương nhiên: “Vậy bà chứng để tố cáo Trần Dịch Kiều ?” Nói gì thì , đó cũng là cháu nội của bà , dù thế nào cũng thể để khác hại c.h.ế.t oan uổng .
Thang Chính Nghĩa lắc đầu.
Tưởng Khải đón lời, đáp: “Vừa ngược đó.” Tưởng Khải uống một ngụm nước tiếp: “Bà cũng chính Ôn Thi Hảo tự ngã xuống cầu thang kìa.”
Triệu Đằng Phi cạn lời.
Cố Diệp Phi
Anh á khẩu nghẹn một lúc lâu vẫn hiểu nổi: “Hai đó là chồng nàng dâu ? Cháu nội của mất mà giúp đỡ ngoài?”
Thang Chính Nghĩa khì khì: “Vì Trần Dịch Kiều cũng mang thai đó. Đây mới là cốt nhục cuối cùng của Tần Minh Lập, so thì đứa bé mất tính là gì nữa .”
Tưởng Khải tiếp tục hình.
Đàn bà mà tàn độc lên thì đúng là đàn ông cũng xách dép mà chạy.
Bà Chương tỏ rõ thái độ giúp đỡ Trần Dịch Kiều, vụ án coi như tiếp nữa. Người c.h.ế.t gì đối chứng, Ôn Thi Hảo chỉ thể ngậm đắng nuốt cay thôi. Chậc chậc chậc, Tần Minh Lập còn c.h.ế.t , thế mà màn ‘tranh đấu hậu cung’ sôi nổi đến ngất trời .
“Hết chuyện đến chuyện khác, họ nghĩ chúng rảnh quá ?” IQ của Tiểu Giang đủ dùng, ong hết cả đầu: “Anh nghĩ rốt cuộc cái cô ả Ôn Thi Hảo đó đẩy Tần Minh Lập xuống lầu ?”
Đội trưởng đang điều tra vụ ma túy nên vụ án tạm thời một chút đột phá mới nào cả.
Thang Chính Nghĩa ngẩng đầu lên bầu trời qua khung cửa sổ: “Trời mới .”
Đêm hôm đó ở Bệnh viện Thiên Bắc.
Vì Thời Cẩn ở bệnh viện chăm ‘Khương Cửu Sênh’, thế nên Khương Cửu Sênh cũng tới ‘ viện’. Phòng bệnh của cô ở ngay sát vách phòng bệnh của Hàn Miểu. Cứ đến tối là Thời Cẩn sẽ sang bên với cô.
Cô cũng từng hỏi Thời Cẩn, liệu Ôn Thi Hảo đẩy Tần Minh Lập xuống lầu .
Thời Cẩn khẳng định, trả lời cần nghĩ: “Không cô .”
Cô tò mò, khỏi thêm về vấn đề : “Thế nhưng chỉ cô là chứng cứ vắng mặt.”
Không Tần Minh Lập tự nhảy xuống, chắc chắn hung thủ là một trong mấy ở biệt thự đêm hôm đó. Hiện giờ, chỉ Ôn Thi Hảo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, hiềm nghi của cô là lớn nhất.
Thời Cẩn vòng tay ôm cô từ đằng , gác cằm lên vai cô. Rèm cửa sổ phòng bệnh kéo , bầu trời bên ngoài ô cửa như rơi trong mắt. Anh : “Cô chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.”
Khương Cửu Sênh ngạc nhiên, đầu .
Thời Cẩn nghiêng đầu, khéo hôn đến khóe môi cô. Anh khẽ mút một cái mới : “Lúc Tần Minh Lập ngã xuống lầu, cô tới gõ cửa phòng .”