SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:50:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ tới là rõ với ông, đầu óc kinh doanh cũng quan hệ gì với nhà nhà họ Đàm của ông nữa, ông đừng dựa mà sớm tính toán cho .”
Đàm Tây Nghiêu rõ lời, miệng run lập cập, cũng ông cái gì.
Đã lâu Đàm Mặc Bảo gặp ông nên ông già như . Hai mắt ông trũng xuống, gầy đến mức đáng sợ, còn một chút minh mẫn sắc bén nào của nữa.
Cô thu ánh mắt rời .
Đàm Tây Nghiêu từ giường bệnh dậy, run rẩy nâng tay, cố sức gọi tên cô: “Mặc, Mặc…”
Mấy tiếng đứt quãng giống như cây kim đang từ từ đ.â.m tim khiến cô khó chịu, cuối cùng cô vẫn đầu , im lặng thật lâu mới để một câu: “Dưỡng bệnh cho khỏe .”
Đàm Tây Nghiêu mở to đôi mắt đục ngầu trống rỗng cô.
Con luôn như , luôn chờ tới khi mất mới hiểu thế nào là chẳng , khiến cho đầy thương tích mới đầu hỏi han ân cần.
Đàm Mặc Bảo lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, mới vài bước khỏi phòng bệnh gọi .
“Đàm Mặc Bảo.”
Đây là đầu tiên bà Dương gọi cô một tiếng ôn hoà như .
Đàm Mặc Bảo đầu .
Hai bên tóc mai của bà Dương đều bạc trắng, già khủng khiếp nhưng vẫn giống như đây, vẫn cái giọng điệu lên mặt dạy đời nhưng giấu sự mỏi mệt trong . Cho dù bà mạnh mẽ thế nào thì cũng hiện rõ lực bất tòng tâm: “Lúc ba cô đột quỵ nghĩ, nếu như ông mất thì bài vị sẽ do ai cầm.”
Đàm Mặc Bảo gì.
Bà Dương lạnh, là tự giễu là châm chọc: “Cô giỏi lắm, lời nào cũng đều ứng nghiệm cả. Hoàn Hề thọ, và ba cô thì già cũng lo việc đưa tiễn.”
Trước , khi Đàm Mặc Bảo chọc giận từng nhiều lời hỗn hào kiểu giương nanh múa vuốt, nhưng cô từng nghĩ tới việc nó sẽ ứng nghiệm nên chỉ nhún nhún vai hỏi: “Nếu bà sớm nghĩ tới việc thì đối xử tử tế với hơn ?”
Bà Dương hừ lạnh, trong mắt mang đậm sự ghét bỏ: “Không, ghét cô.”
Đây mới là bà .
Luôn luôn giống một con công cao ngạo.
Đàm Mặc Bảo đáp trả bằng nụ tim phổi mà cũng thèm để ý: “Khéo quá, cũng ghét bà.”
Một nụ tiêu tan ân oán ? Nói thì dễ lắm.
Con mà, phần lớn đều chỉ nhớ việc ác chứ nhớ việc thiện, ngay thẳng thì cũng sẽ chỉ nhớ kỹ mà thôi, còn quang minh lạc thì , nhất định sẽ trả đủ .
Bà Dương quấn chiếc khăn vai, cao ngạo xoay , đến phòng bệnh dừng , đầu, : “Chờ bệnh tình ba cô định, sẽ cùng với ông nước ngoài dưỡng lão.”
Đàm Mặc Bảo xoay rời .
Cũng , đến c.h.ế.t cần qua với nữa, gặp gỡ, chán ghét, ân oán tình thù gì cũng đều mặc cho thời gian quyết định thôi, gió thổi qua năm tháng lâu thì dù mây tụ cỡ nào, cũng sẽ tự nhiên mà tan thôi.
Trung tuần tháng Giêng, công ty nhà họ Đàm thu mua, sát nhập SJ’s. Từ khi tin tức công ty dược phẩm của nhà họ Đàm thử nghiệm thuốc trái phép đưa ánh sáng thì danh tiếng của công ty giảm nhiều, lúc Đàm Tây Nghiêu đưa con gái nước ngoài trị bệnh, công ty nhà họ Đàm lãnh đạo nên gốc vững nữa, nhưng đến nay mới là bàn tay của Thời Cẩn vươn tới nhà họ Đàm từ lúc đó .
Chỗ tiền bán cổ phần công ty, Đàm Tây Nghiêu chia hai phần, một phần dùng lương hưu cho ông và vợ, một phần để cho Đàm Mặc Bảo. Đàm Mặc Bảo chỉ đó là một con trời nhưng cô động đến mà cứ để như .
Cuối tháng Giêng, phiên toà xét xử vụ án Tần Vân Lương mưu hại Tần Minh Lập mở. Hắn thú nhận ngay, tuyên án 20 năm tù.
Ra khỏi toà án, Hoắc Nhất Ninh đưa cho Tần Vân Lương một túi tài liệu.
“Đây là tư liệu mà giấu ở chậu hoa.”
Tần Vân Lương mở , một hồi ngây ngẩn cả .
“Người mà Tần Minh Lập tố cáo với Tần Hành , mà là Tô Phục.” Hoắc Nhất Ninh dừng , nhướng mày gã đàn ông mặc quần áo tù nhân mắt: “Còn về chứng cứ biển thủ tiền của công ty thì khi Tần Minh Lập thu cũng hề mở .”
“Tại như .”
Lúc , luống cuống nên căn bản thời gian rõ ràng với Tần Minh Lập, luôn nhận định là Tần Minh Lập tố giác nên một lòng chỉ g.i.ế.c diệt khẩu.
Tần Vân Lương quỳ gục xuống, che mặt hối hận.
Bà Chương lao lên, lôi kéo gã mắng chửi: “Thằng súc sinh!”
“Mày trả con cho tao, trả con cho tao!”
“Sao mày c.h.ế.t !”
“Mày mới đáng chết!”
“Súc sinh!”
Bà Chương mắng chửi ngừng, tay đ.ấ.m chân đá Tần Vân Lương, quản giáo áp giải phạm nhân cũng kéo . Bà mắng chửi cấu xé như phát điên, hành lang vang vọng tiếng mắng chửi và tiếng kêu gào chói tai mất kiểm soát.
“Tuy là cái bẫy do Tô Phục tạo , nhưng Tần Vân Lương cũng ngu xuẩn, tự đào hố cho .” Thang Chính Nghĩa than: “ là tự tạo nghiệt.”
Hoắc Nhất Ninh ý kiến.
Thang Chính Nghĩa tặc lưỡi liên tục, cảm khái: “Oan oan tương báo tới khi nào đây.”
Khi nào ?
Không ngừng nghỉ.
“Đi mà vội thế?”
Trần Dịch Kiều ngừng chân, ngẩng đầu .
Ôn Thi Hảo đang dựa cột đá ở cửa tòa án, bên ngoài mưa nhỏ, cô cầm ô, ung dung hỏi: “Đi phá thai ?”
Trần Dịch Kiều chỉ lạnh lùng cô , lên tiếng.
Ôn Thi Hảo cầm ô tới, trong mắt chỉ xem thường và khinh bỉ, cô châm chọc: “Cũng đúng, nhà họ Tần đổi chủ , Tần Minh Lập còn, cô lưu nghiệt chủng cũng chẳng tác dụng gì.” Cô lướt qua bụng Trần Dịch Kiều, đắc ý: “Rất cam lòng đúng . Khó khăn lắm mới mang thai nhưng đợi đến khi cô kịp bay lên đầu cành, vinh hiển nhờ con thì còn nữa .”
T rần Dịch Kiều đột nhiên một tiếng.
“Cô cái gì?”
Cô ở cầu thang, từ cao xuống: “Cô thật sự đáng thương.”
“ đáng thương ư?” Ôn Thi Hảo hừ lạnh, khịt mũi coi thường.
“Cô cho là nào cũng giống cô, trong đầu chỉ sự bẩn thỉu u ám ?” Trần Dịch Kiều lạnh mặt châm biếm : “Chẳng trách đều xa lánh, một ai yêu thương.”
“Trần Dịch Kiều!”
Ôn Thi Hảo gầm lên giận dữ, thẹn quá hoá giận giơ bàn tay lên.
Trần Dịch Kiều những né, còn bước lên một bước: “Cô đánh .” Cô hất cằm, liếc xéo ả đàn bà đang giương nanh múa vuốt mặt: “Cô vẫn đang trong thời gian tạm hoãn thi hành án, cô dám đánh, thì dám tố cáo cô.”
“Cô…”
Ôn Thi Hảo bực bội cắn chặt răng nhưng vẫn thu tay về: “ xem xem, đứa trẻ sinh nhưng ba nuôi trong bụng cô thể đắc ý tới khi nào.”
Vừa dứt lời, tóc cô túm lấy, ngoái đầu, bàn tay bà Chương tát tới.
Một tiếng chát giòn tan vang lên, Ôn Thi Hảo tát cho ngẩn cả : “Bà dám đánh ?”
Bà Chương kéo tóc cô , ném văng cô : “Đánh con điếm ăn cháo đá bát như mày đấy.”
Ôn Thi Hảo mang giày cao gót nên vững, lảo đảo vài bước, ô trong tay rơi xuống, cô đầu lườm bà Chương.
“Bà….”
Lúc , luật sư và cán bộ viện kiểm sát khéo khỏi cửa, cô lập tức giảm âm lượng, nén giọng một câu: “Món nợ sẽ nhớ kỹ.”
Nói xong, Ôn Thi Hảo căm giận rời .
Bà Chương thu vẻ mặt giận dữ , sang Trần Dịch Kiều, ánh mắt như như liếc qua bụng cô : “ tìm nhà cho cô , cũng tìm giúp việc , hôm nay cô chuyển .”
Giọng điệu bà cho phép từ chối.
Trần Dịch Kiều cần nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng: “Không cần, bà cần phái giám sát . sẽ phá thai.” Hai tay cô tự nhiên dừng ở bụng, giọng điệu bình thản: “ sẽ giữ đứa bé .”
Ánh sáng hiền hòa ẩn hiện trong mắt cô .
Bà Chương im lặng một lát móc một tấm thẻ trong túi đưa cho cô : “Trong hai triệu, mỗi tháng đều sẽ chuyển tiền trong đó.”
Cô lập tức nhận lấy mà như đang suy nghĩ, một lúc lâu mới nhận tấm thẻ: “Không cần chuyển tiền, hai triệu là đủ . Trừ tiền mà đứa bé nhất định dùng đến thì sẽ động đến một phân tiền nào trong thẻ.”
Bà Chương nửa tin nửa ngờ yên lặng cô : “Rốt cuộc cô ý gì? Tiền cần, nhà cũng cần, cô cái gì?”
Cô lẩm bẩm: “ sinh con cho Hai vốn cái gì cả. chỉ sinh con cho mà thôi.”
Nói xong, cô cất kỹ tấm thẻ xuống cầu thang, nhặt cái ô Ôn Thi Hảo đánh rơi ở bên . Một bàn tay cô đỡ cái bụng gồ lên, tay cầm ô bước trong màn mưa bụi, bóng dáng đơn bạc gió thổi nhẹ nhàng lay động.
Bà Chương ở cửa tòa án suy nghĩ đến xuất thần.
Trên con đường đối diện, Ôn Thi Hảo lên một chiếc xe.
Lái xe là thư ký Đường Tấn đưa một chiếc khăn lông khô cho cô : “Tổng giám đốc Tiểu Ôn.”
Cô lau nước mưa , sự tức giận nét mặt vẫn tan, hỏi: “Bên phía Lâm An Chi thế nào?”
“Thư ký của chủ tịch Lâm chủ tịch Lâm bận nhiều việc nên thời gian.”
Cô ngừng tay, hừ lạnh một tiếng: “Anh đá hẳn khỏi hội đồng quản trị của ngân hàng đây mà.”
“Vậy chúng gì?”
Mưa vẫn rả rích, giọng của Ôn Thi Hảo cũng thấm lạnh bên ngoài cửa kính xe: “Điều tra xem bây giờ Lâm An Chi ở .”
Khách sạn Tần Thị.
Đinh Thuần Lỗi cầm máy tính bảng, theo Lâm An Chi, báo cáo chương trình hội nghị sắp xếp tiếp theo: “Hội nghị nước ngoài sắp xếp lúc 1 giờ, ngay ở phòng họp tầng cao nhất của khách sạn Tần Thị, đại biểu phía đối tác chỉ còn một vị đến, gọi điện với thư ký bên đó, nửa tiếng nữa vị đó sẽ tới.”
Lâm An Chi day trán, mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Đinh Thuần Lỗi điện thoại, chỉ hơn mười giây thì cúp máy: “Tổng giám đốc Lâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-328.html.]
“Chuyện gì ?”
“Vừa mới nhận tin tức bên phòng tài chính, nguồn gốc của khoản mục mà quả thực vấn đề.”
Sàn hành lang khách sạn trải thảm nhung, giẫm lên hề phát tiếng động. Bước chân Lâm An Chi chậm : “Điều tra tài khoản cuối cùng gửi ?”
Đinh Thuần Lỗi ngừng một chút, : “Là nhà họ Từ.” Chuyện hết sức vòng vo.
Lâm An Chi kinh ngạc, suy nghĩ một lát, dặn: “Trước hết đừng lộ , bí mật gửi hết bản tài liệu cho .”
“Vâng.”
Trần Dịch Kiều cần nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng: “Không cần, bà cần phái giám sát . sẽ phá thai.” Hai tay cô tự nhiên dừng ở bụng, giọng điệu bình thản: “ sẽ giữ đứa bé .”
Ánh sáng hiền hòa ẩn hiện trong mắt cô .
Bà Chương im lặng một lát móc một tấm thẻ trong túi đưa cho cô : “Trong hai triệu, mỗi tháng đều sẽ chuyển tiền trong đó.”
Cô lập tức nhận lấy mà như đang suy nghĩ, một lúc lâu mới nhận tấm thẻ: “Không cần chuyển tiền, hai triệu là đủ . Trừ tiền mà đứa bé nhất định dùng đến thì sẽ động đến một phân tiền nào trong thẻ.”
Bà Chương nửa tin nửa ngờ yên lặng cô : “Rốt cuộc cô ý gì? Tiền cần, nhà cũng cần, cô cái gì?”
Cô lẩm bẩm: “ sinh con cho Hai vốn cái gì cả. chỉ sinh con cho mà thôi.”
Nói xong, cô cất kỹ tấm thẻ xuống cầu thang, nhặt cái ô Ôn Thi Hảo đánh rơi ở bên . Một bàn tay cô đỡ cái bụng gồ lên, tay cầm ô bước trong màn mưa bụi, bóng dáng đơn bạc gió thổi nhẹ nhàng lay động.
Bà Chương ở cửa tòa án suy nghĩ đến xuất thần.
Trên con đường đối diện, Ôn Thi Hảo lên một chiếc xe.
Lái xe là thư ký Đường Tấn đưa một chiếc khăn lông khô cho cô : “Tổng giám đốc Tiểu Ôn.”
Cô lau nước mưa , sự tức giận nét mặt vẫn tan, hỏi: “Bên phía Lâm An Chi thế nào?”
“Thư ký của chủ tịch Lâm chủ tịch Lâm bận nhiều việc nên thời gian.”
Cô ngừng tay, hừ lạnh một tiếng: “Anh đá hẳn khỏi hội đồng quản trị của ngân hàng đây mà.”
“Vậy chúng gì?”
Mưa vẫn rả rích, giọng của Ôn Thi Hảo cũng thấm lạnh bên ngoài cửa kính xe: “Điều tra xem bây giờ Lâm An Chi ở .”
Khách sạn Tần Thị.
Đinh Thuần Lỗi cầm máy tính bảng, theo Lâm An Chi, báo cáo chương trình hội nghị sắp xếp tiếp theo: “Hội nghị nước ngoài sắp xếp lúc 1 giờ, ngay ở phòng họp tầng cao nhất của khách sạn Tần Thị, đại biểu phía đối tác chỉ còn một vị đến, gọi điện với thư ký bên đó, nửa tiếng nữa vị đó sẽ tới.”
Lâm An Chi day trán, mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Đinh Thuần Lỗi điện thoại, chỉ hơn mười giây thì cúp máy: “Tổng giám đốc Lâm.”
“Chuyện gì ?”
“Vừa mới nhận tin tức bên phòng tài chính, nguồn gốc của khoản mục mà quả thực vấn đề.”
Sàn hành lang khách sạn trải thảm nhung, giẫm lên hề phát tiếng động. Bước chân Lâm An Chi chậm : “Điều tra tài khoản cuối cùng gửi ?”
Đinh Thuần Lỗi ngừng một chút, : “Là nhà họ Từ.” Chuyện hết sức vòng vo.
Lâm An Chi kinh ngạc, suy nghĩ một lát, dặn: “Trước hết đừng lộ , bí mật gửi hết bản tài liệu cho .”
“Vâng.”
M ột lúc lâu nữa cũng ai mở miệng, ngàn vạn lời nhưng bắt đầu từ .
Mạc Băng ngẩng đầu: “Vậy em đây.”
Anh nhấc miệng, gì đó nhưng nên lời, ánh mắt tối dần, tay buông ở bên , bởi vì sức nắm quá lớn nên móng tay phiếm hồng.
Mạc Băng cất bước rời .
Lâm An Chi chợt đầu: “Mạc Băng.”
Cô dừng , cũng : “Gì cơ?”
Ánh sáng bóng đèn trong phút chốc như tan trong mắt hai , sáng rực rỡ.
“Em ?”
“Cái gì?”
Anh mắt cô : “Anh vẫn luôn chờ em.”
Đây là đầu tiên khi bọn họ chia tay, mở lời giữ , dùng bộ sức lực, tưởng tượng hàng trăm ngàn , cuối cùng lý trí vẫn đánh bại. Trái tim theo ý , nỡ để cô cứ bước lướt qua như nữa.
Anh , cô vẫn thoát , nhưng ở vực sâu quá lâu , nên nhịn vươn tay túm lấy cô.
Mạc Băng yên lặng chỉ chốc lát cúi đầu, tóc mái xõa xuống, che đôi mắt cũng che cảm xúc nơi đáy mắt cô: “Mắt em cát bay thì sẽ đau lâu.”
Lâm An Chi nâng tay, chạm cô nhưng khựng ở giữa trung, cuối cùng vẫn buông xuống: “Anh , mùa hè năm đầu tiên đến nhà em, em dẫn bờ biển, mắt em cát bay .”
Sau đó, mắt cô sưng lên, cả mùa hè khỏi cửa, cũng cho khỏi cửa.
Cô từng với : An Chi, để cát bay mắt em đấy.
Khi đó, họ đều ở cái tuổi trẻ non , chuyện kiêng kỵ, : Vậy để thổi cho em.
Đinh Thuần Lỗi ở phòng họp đợi 20 phút vẫn thấy Lâm An Chi lên bèn xuống tìm, thấy vẫn dựa tường ở chỗ đó, cúi đầu đang suy nghĩ gì, vẻ mặt thê lương, mắt là cả một bầu trời u ám.
Ôi, hai thật là.
Đinh Thuần Lỗi bước đến: “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Tiểu Ôn đến .”
Lâm An Chi thu cảm xúc , đến cửa thang máy thì bộ sự mềm yếu nơi đáy mắt biến mất còn chút gì, chỉ còn sự lạnh lùng như : “Cô tới gì?”
“Nói là chuyện bàn bạc.”
“Không gặp.”
Ngoài phòng mưa nhỏ rơi liên miên dày hạt, dệt thành một tầng lưới màu trắng. Chiếc đèn chùm ở chính giữa đại sảnh khách sạn sáng rực rỡ, khắp nơi đều là màu vàng ấm áp. Khương Cửu Sênh ở đèn đợi mãi thấy Mạc Băng xuống, cô liền tìm, gặp Mạc Băng ngay ở cửa thang máy. Cô hồn vía như lên mây, cúi thấp đầu, cũng đường.
Khương Cửu Sênh bước đến: “Sao chị lâu ?”
Mạc Băng ngẩng đầu, ánh mắt thất thần: “Gặp Lâm An Chi.”
Chẳng trách.
Cố Diệp Phi
Cũng chỉ một Lâm An Chi mới thể khiến cho cô mất hồn mất vía như .
Hai một một , Mạc Băng yên lòng, Khương Cửu Sênh ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhịn hỏi: “Mạc Băng, hai sẽ chứ?”
Mặc Băng im lặng lâu mới trả lời: “Trong lòng vẫn còn khúc mắc, thôi thì đến đến đó .”
Lúc , trong mắt Mặc Băng chỉ ảm đạm và hốt hoảng.
Quanh quẩn , cô vẫn thoát khỏi Lâm An Chi.
Khương Cửu Sênh nhắc , chuyện tình cảm giống như việc uống nước, ấm lạnh chỉ bản mới , cô xen : “Có chuyện em quên hỏi, cô Hàn thế nào ?”
Mạc Băng hồn: “Hàn Miểu á?”
“Ừ.”
“Ra viện .” Mạc Băng : “Chị cô ký hợp đồng với công ty giải trí Tần Thị, cô chắn đạn em nên Tần Tiêu Chu hứa sẽ nâng đỡ cô , nhưng cụ thể nâng đỡ như thế nào thì chị cũng . Nếu em cảm thấy hứng thú thì thể hỏi bác sĩ Thời nhà em xem, hiện tại nhà họ Tần đều do quản, nếu em cho Hàn Miểu debut thì chỉ cần một câu là .”
Khương Cửu Sênh thản nhiên : “Em chỉ hỏi thế thôi, cô debut cũng liên quan đến em.” Không thù oán thì cô đương nhiên sẽ đặc biệt khó .
Mạc Băng trêu chọc cô: “Không để ý ? Gương mặt cô chính là bản chép cao cấp của em đấy, giống chỉnh sửa chút nào.” Thật sự là giống đến chướng mắt.
Khương Cửu Sênh hề để ý mà chỉ bâng quơ: “Thời Cẩn là chỉnh .”
Đã bảo mà, nhiều sự trùng hợp như .
Hàn Miểu , chỉ sợ cũng ý gì.
Mạc Băng nửa thật nửa đùa: “Chị hỏi xem là bệnh viện nào .” Cô day day trán, đau đầu: “Cô nàng Minh Dao mũi.”
Thật đánh cho một trận, học cái gì học học phẫu thuật thẩm mỹ.
Hai đang trò chuyện câu câu , bỗng nhiên, tiếng động chói tai hề báo rít lên rách màng nhĩ.
“Tích… tích… tích… ”
“Tích… tích… tích… ”
Liên tiếp vài , tiếng báo động dồn dập vang lên, bảo vệ trong đại sảnh lập tức hành động, nháy mắt cả khách sạn đều rối loạn.
Mạc Băng dừng : “Có chuyện gì ?”
Khương Cửu Sênh nhíu mày: “Là báo động của khách sạn.”
Bình thường mà , loại tình huống nếu thiên tai thì là nhân họa. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lúc , quản lý đại sảnh vội vàng chạy tới, đầu đầy mồ hôi, khi thấy Khương Cửu Sênh thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Mợ chủ, xin cô mau chóng rời khỏi khách sạn.”
Khương Cửu Sênh liền ngoài: “Xảy chuyện gì ?”
Quản lý đại sảnh dùng bộ đàm liên tục mệnh lệnh xong mới trả lời Khương Cửu Sênh: “Có trúng đạn, hung thủ thể còn ở trong khách sạn, Sáu lệnh tiên đưa khách ngoài.”
Khương Cửu Sênh Mạc Băng che chở ở phía trong, hành lang đều chạy bên ngoài, tiếng la hét ầm ĩ bên tai, cô cao giọng hỏi: “Ai trúng đạn?”
Quản lý đáp: “Người của ngân hàng Lâm Thị.”
Mạc Băng , ngẩng đầu: “Ai của ngân hàng Lâm Thị?”
“Chủ tịch của bọn họ, Lâm An Chi.”