SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 338: Sênh Sênh bị ngã, Thời Cẩn phát điên

Cập nhật lúc: 2024-11-03 17:54:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày thứ hai khi vụ án trình lên viện kiểm sát, Từ Hoa Vinh và Từ Bình Chinh tạm thời đình chỉ công tác, ông cụ Từ là chịu trách nhiệm trực tiếp, tài liệu tố cáo vẫn đang tiến hành xác thực. Theo quy trình tư pháp, ông cụ Từ tạm giam nhưng vì nguyên do sức khỏe nên ông cụ vẫn viện theo dõi, tạm hoãn việc tạm giam nhưng vụ án vẫn xử cho nên theo quy định gặp. Phía cảnh sát cử canh chừng bên ngoài phòng bệnh, chỉ cho phép luật sư .

“Đây là thông tin về tố giác.” Hoắc Nhất Ninh đặt tệp tài liệu lên bàn, kéo ghế xuống.

Thời Cẩn mở xem, hỏi: “Đã điều tra phận ?”

“Điều tra , chút khúc mắc với nhà họ Từ, thể coi là đối thủ chính trị, chỉ điều,” Hoắc Nhất Ninh xoa cằm, trầm ngâm: “Vụ án vốn luôn bảo mật, e rằng tố giác nhận thông tin theo cách thông thường.”

Sóng gió dồn dập, thể là ngẫu nhiên chứ.

Chắc chắn vẫn luôn dõi theo quan sát.

Thời Cẩn cất tài liệu trong ngăn kéo: “Để điều tra.”

“Được.”

Thời Cẩn nhiều tai mắt.

Hoắc Nhất Ninh l.i.ế.m răng: “Tưởng Bình Bá thì ? Có manh mối nào mới ?”

Giọng Thời Cẩn trầm xuống, tóm tắt sơ lược: “25 năm , Tưởng Bình Bá từng kết hôn tại quê nhà.”

Cố Diệp Phi

Thế thì , mối quan hệ thì càng dễ dàng khống chế.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, hai đồng chí cảnh sát đội hình sự 2 canh giữ một ngày , dám chút lơ là. Ông cụ Từ bình thường, lãnh đạo coi trọng vụ án , theo dõi vô cùng sát . Toàn bộ phòng bệnh ở tầng một cách ly, phận sự miễn .

Luật sư Tống của văn phòng luật sư Đỉnh Thác gặp ông cụ xong, từ phòng bệnh bước . Người nhà họ Từ đều đang chờ ở bên ngoài.

“Luật sư Tống,” Từ Thanh Bách hỏi: “Ông thế nào?”

“Ông cụ , một tháng đúng là ông một văn bản ủy thác, chỉ điều ông cho rằng đó là văn bản ủy quyền triển lãm bảo tàng.”

Nói cách khác, văn bản ủy thác là thật, chỉ điều luồn lách bóp méo.

Từ Bình Chinh hỏi luật sư Tống: “Phía lão Tưởng thì ? Ông cụ ẩn tình gì ?”

Luật sư Tống lắc đầu: “Tình hình cụ thể vẫn rõ ràng, nhưng đúng là điểm bất thường. Ông cụ thứ hai tuần , Tưởng Bình Bá ngoài gặp một . Lúc đó, ông chỉ ở quê lên, nhưng khi trở về thì khác thường, còn phá lệ uống rượu nữa.”

Còn việc Tưởng Bình Bá gặp ai, Từ Thanh Bách tìm thấy chiếc xe Tưởng Bình Bá sử dụng ngày hôm đó, hộp đen vẫn còn nhưng nhật ký hành trình di chuyển của ngày đó xóa , cực kỳ kỳ quái.

Thời Cẩn mang đồ về Ngự Cảnh Ngân Loan.

“Có khôi phục liệu trong hộp đen ?”

Khương Cẩm Vũ kết nối liệu với máy tính, ngón tay lướt bàn phím, đáp: “Được ạ.” Các dòng mã màn hình nhảy nhanh như bay, bổ sung thêm: “Em cần 3 phút.”

Thời Cẩn tựa giá sách, đợi 3 phút.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn phím enter, thành nhiệm vụ. Khương Cẩm Vũ vặn khớp ngón tay: “Được .”

Thời Cẩn bước , phía máy tính: “Gửi địa chỉ cho .”

“Vâng ạ.”

Khương Cẩm Vũ nhấn nút gửi dựa lưng chiếc ghế chuyên dụng để máy tính, để đôi tay nghỉ ngơi, cầm cốc nước lên uống, : “Em khôi phục tất cả các thông tin xóa về Quách Cát Sơn.”

Quách Cát Sơn là tố giác nhà họ Từ. Khương Cẩm Vũ dùng điện thoại và máy tính điều tra bộ dữ liệu trao đổi, thực hiện sàng lọc cao cấp.

“Có liên quan gì đến vụ án buôn lậu của nhà họ Từ ?” Thời Cẩn khom xuống.

“Có ạ.” Khương Cẩm Vũ đặt cốc xuống, mở kết quả sàng lọc : “Hôm qua, Quách Cát Sơn nhận một email, tập tin đính kèm trong đó chính là bảng kê chi tiết các khoản rửa tiền của nhà họ Từ.”

Vậy thì, Quách Cát Sơn chỉ là cầu nối, lợi dụng. Kẻ thực sự xử

“Người gửi văn bản là ai?” Thời Cẩn hỏi.

Khương Cẩm Vũ : “Tần Vân Phi.”

Cậu Ba nhà họ Tần, trợ thủ đắc lực của Tần Minh Lập.

Lúc Thời Cẩn trở về nhà gần 9 giờ, Khương Cửu Sênh vẫn ngủ. Cô đang quấn chăn ghế sofa đợi , bàn một chiếc máy tính xách tay, đang mở một bộ phim nước ngoài, âm thanh nhỏ, gần như thấy gì.

Vừa thấy tiếng cửa mở, Khương Cửu Sênh liền nhấn phím dừng phim .

Thời Cẩn bước tới: “Sao em còn ngủ?”

Cô rút tay từ trong chăn , ôm lấy eo Thời Cẩn: “Em đợi mà.”

Chiếc chăn bông dày dặn trượt xuống đất, để lộ mắt cá chân trắng nõn của cô.

Lông mày Thời Cẩn nhíu : “Em tất .” Anh cúi bế cô phòng, ủ hai bàn chân cô , đợi ấm dần lên mới đắp chăn cho cô: “Em xuống , pha sữa cho em.”

Khương Cửu Sênh vẫn ôm lấy eo , chịu buông tay: “Thời Cẩn.”

Thời Cẩn và cô cùng ngã dúi trong chiếc chăn mềm mại. Anh chống sấp phía cô: “Sao thế em?”

Cô đưa tay ôm cổ : “Sự việc nhằm em ?”

Thời Cẩn vuốt ve mái tóc cô: “Em đừng suy nghĩ lung tung.”

ngửa, ánh sáng chiếu thẳng đôi mắt cô, bóng sáng chập chờn, điểm sáng nhất trong đồng tử phản chiếu hình ảnh mơ hồ của Thời Cẩn.

Giọng cô lười nhác: “Nhà họ Từ luôn thiện với , đắc tội với ai cả, hai họ và Sắt Sắt cũng kẻ thù.”

Thế thì, chỉ cô thôi.

“Không liên quan gì đến em hết, là vấn đề của .” Thời Cẩn nhướng gần, mắt cô, : “Nhà họ Tần ở Trung Nam, nhà họ Tô ở Tây Đường, nhà họ Đằng ở Thường Châu, chỉ cần ba nhà còn cùng tồn tại thì còn tranh đấu ngừng. Là do lôi em , là mầm mống tai họa.”

Tham vọng của con bao giờ điểm dừng.

Quyền lực, tiền bạc, kể cả tình yêu, đều là ngòi nổ cho sát hại và chiến tranh. Một khi bước thế giới trần tục , trừ khi ham gì, bằng thì khó tránh khỏi tai họa và rắc rối.

Anh sinh trong nhà họ Tần, là một gia tộc gió tanh mưa m.á.u bậc nhất, tự lo cho bản . Anh vì cô mà hành động trong sạch quang minh chính đại, thật vô cùng khó khăn.

Rốt cuộc là , lôi cô vũng nước đục cùng .

“Anh đừng những lời như thế, chúng kết hôn , em.” Khương Cửu Sênh ngửa đầu, hôn lên khóe môi , sửa thành: “Là chúng .”

Suy nghĩ của cô đơn giản, cô lựa chọn thì cô sẽ tiếp nhận những khuyết điểm của một cách vô điều kiện, than vãn. Có Thời Cẩn, tình cảm sâu sắc của , dù trả bất cứ giá nào cô cũng bằng lòng.

“Sênh Sênh.”

“Dạ.”

Thời Cẩn hỏi cô: “Em tin ?”

Cô híp mắt, nghiêng đầu, đúng đối diện với ánh đèn chói mắt, cô đáp chút do dự: “Em tin .”

Cô tin sự sống, tin cái chết, tin mệnh và cô cũng tin . Con cô lười biếng quen , dựa bờ vai của Thời Cẩn thì nhúc nhích nữa, là ngã xuống lên, là thành công thất bại, cô tùy theo mệnh và cũng sẽ theo .

Thời Cẩn giơ tay, che ánh đèn chói mắt mặt cô: “Em và nhà họ Từ đều là lãnh thổ của . Anh sẽ bảo vệ cho cả hai.”

Đột nhiên cô nhớ tới một lời thoại trong bộ phim “Đế hậu”, là Oanh Trầm với Dung Lịch. Lúc đó, quân địch kéo đến sát tường thành, Oanh Trầm mười vạn quân địch, đầu lên tường thành, với hoàng đế của nàng, với đàn ông nàng yêu thương: Vì mà gió tanh mưa máu, vì mà cầm kiếm g.i.ế.c địch, cho dù c.h.ế.t nơi sa trường thì cũng là niềm vinh hạnh của thần.

Ngày hôm , mưa to gió lớn.

Tần Vân Phi đẩy ngã sõng soài mặt đất, kêu lên đau đớn, ngẩng đầu lên, đập ngay mắt là một cặp mắt đen tuyền.

Tầng thượng của khách sạn, phía cửa sổ. Thời Cẩn chiếc ghế màu đen, lưng là thành phố đang chìm trong sấm chớp dữ dội, từ cao xuống, nhỏ bé chật chội.

Anh ngước mắt lên, đôi mắt đen kịt: “Là ai sai khiến mày?”

Tần Vân Phi chống tay dậy: “Không ai cả.” Ánh liếc xéo, gương mặt khiêu khích: “Chỉ là tao mày thuận mắt nên hại mày thôi.”

Tần Trung đạp một cước lưng .

Hắn ngã chúi xuống mặt đất, đau đớn đến mức khuôn mặt méo mó, nghiến chặt răng, sự căm giận trong ánh mắt sắp bốc lên ngập đầu.

“Không hả?” Thời Cẩn từ tốn , lạnh lùng quan sát .

Tần Vân Phi nhổ một bãi nước bọt: “Tao gì để hết.” Hắn hất cằm, đồng tử đỏ thẫm: “Mày cứ coi như báo ứng của mày . Mày phá sập nhà họ Tần, hại c.h.ế.t ba và Hai, còn bàn tay của tao nữa,” sờ vết sẹo trong lòng bàn tay , nghiến răng: “Cũng là do mày mà .”

Lúc , phóng hỏa đốt căn nhà của Thời Cẩn, cũng đêm hôm đó, ăn một phát đạn, bàn tay thủng một lỗ, tinh thần phân liệt, chẳng khác gì kẻ vô dụng.

Thời Cẩn nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Thắng vua thua giặc, cần gì đến nhiều lý do như thế.” Anh dậy, chầm chậm tiến tới: “Vẫn chứ gì?”

Tần Vân Phi ngẩng đầu, lùi về phía theo bản năng.

Thời Cẩn giơ tay lên.

Tần Trung đưa cho một khẩu súng.

“Cách” một tiếng, đạn lên nòng. Động tác của vô cùng thong thả, bàn tay lướt nhẹ theo đường nét báng súng, từ tốn đùa nghịch.

Mũi chân Tần Vân Phi chạm đất, vô thức lùi về : “Giết, g.i.ế.c tao thì mày tù, tao… tao cũng thiệt thòi gì.”

Lông mi phía đuôi mắt Thời Cẩn nheo , ánh mắt hạ xuống: “Ai là tao g.i.ế.c mày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-338-senh-senh-bi-nga-thoi-can-phat-dien.html.]

Vừa dứt lời thì họng s.ú.n.g bất chợt đưa lên.

Đồng tử đôi mắt Tần Vân Phi lập tức co rúm , trong chốc lát trở nên hốt hoảng muôn phần.

“Cánh tay của mày vô dụng chứ gì,” Ánh mắt Thời Cẩn lướt qua, dừng ở cánh tay của : “Thế thì vẫn còn một tay nữa.”

Tần Vân Phi rút phắt tay về phía , ngẩng đầu , lo lắng sợ hãi, buột miệng : “Con mày táng tận lương tâm như thế, sợ báo ứng lên Khương Cửu Sênh ?”

Ánh mắt Thời Cẩn bỗng tối sầm, bão tố ngoài cửa sổ như dồn hết đôi mắt : “Tao cho phép mày nhắc đến tên của cô .”

Khương Cửu Sênh, là vảy ngược của .

Tần Vân Phi cao giọng, giương mắt: “Còn đứa con đời của mày nữa chứ…”

Giọng đột nhiên im bặt.

Họng s.ú.n.g đen ngòm chợt ấn giữa trán , những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ đầu đổ xuống, câm như hến, run lên bần bật.

Thời Cẩn dám chứ, dám b.ắ.n đó.

“Cậu Sáu!” Tần Trung kinh sợ: “Xin hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Thời Cẩn để ngoài tai, bóng tối cuộn xoáy trong đáy mắt, âm u lạnh lẽo.

Sát khí, mãi tan.

Lòng bàn tay Tần Trung đầy mồ hôi lạnh, sợ Thời Cẩn nhất thời kích động mà g.i.ế.c . Vừa may, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu khí khiến kinh hồn bạt vía đang tràn ngập khắp căn phòng.

Tần Trung dè dặt tiến lên, nhắc nhở: “Cậu Sáu, điện thoại ạ.” Không thấy Thời Cẩn thu tay về, vội vã tiếp: “Có thể là của mợ ạ.”

Vẻ mặt đằng đằng sát khí của Thời Cẩn trở nên dịu dàng hơn, rút tay , nhấn nút nhận điện thoại.

 

“Bác sĩ Thời…”

Là Mạc Băng, giọng vội vã: “Cậu mau đến bệnh viện !”

Nét mặt Thời Cẩn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, gân xanh lúc ẩn lúc hiện: “Sênh Sênh… Cô ?” Giọng bắt đầu run rẩy.

Mạc Băng : “Cô ngã ở trường .”

Bàn tay cầm điện thoại của siết quá chặt, đầu móng tay đỏ lên như máu, ánh sáng cuộn xoáy nơi đáy mắt là giông bão đang nổi lên.

Tần Vân Phi lạnh: “Báo ứng đến nhanh thật đấy.”

Thời Cẩn xoay , đạp n.g.ự.c , ánh mắt như bụi cây gai đang bốc cháy rừng rực. Anh giẫm lên mu bàn tay tàn phế của : “Đừng khiêu khích tao, tao sẽ g.i.ế.c mày đấy.”

Bệnh viện Thiên Bắc.

Khi Thời Cẩn đến thì lúc Mạc Băng từ phòng bệnh bước . Cô phủ đầy gió mưa và sương lạnh, sững sờ một lúc.

“Sênh Sênh thế nào ?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Đuôi mắt đỏ ửng, lúc khác thì giống như hai đốm lửa b.ắ.n ngoài .

Mạc Băng : “Vẫn .”

Người đẫm mưa gió và lạnh, giọng và ánh mắt cũng lạnh, giọng căng cứng, run rẩy thành lời: “Đứa bé thì ?”

“Sênh Sênh giữ chặt bụng nên đứa trẻ vấn đề gì.”

May mắn , là một phen hú vía.

Thời Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lông mi từ từ rủ xuống, che màu đen u tối nơi đáy mắt.

Mạc Băng lấy một viên bi từ trong túi đặt trong lòng bàn tay, : “Đây là vật phát hiện tại trường , chỉ khiến Sênh Sênh ngã. Có nhiều viên bi trong suốt như thế rải rác ở khắp trường , nhưng hôm nay đứa trẻ nào đến cả.” Mạc Băng căn bản thể khẳng định: “Đây là tai nạn ngoài ý .”

qua phim trường đông như trẩy hội, dễ gì để tìm kẻ đó là ai.

Thời Cẩn liếc viên bi: “Hủy bỏ hết tất cả các chương trình phía của Sênh Sênh cho .”

Hôm nay, “Đế hậu” xong nên Mạc Băng cũng ý kiến gì: “Được thôi.”

Anh gì thêm, bước phòng bệnh.

“Thời Cẩn.”

Khương Cửu Sênh đang giường bệnh, chăn đắp chân, vẫn còn đang mặc trang phục diễn, chiếc váy cổ trang phức tạp, tà váy màu hạnh nhân phủ dài giường.

Thời Cẩn bước tới, lời nào chỉ cúi ôm chặt lấy cô, bàn tay đặt eo cô còn đang run rẩy.

Nhất định là sợ c.h.ế.t khiếp .

Khương Cửu Sênh vỗ nhẹ lên lưng : “Không .” Cô hề hấn gì cà, lúc ngã, cô chống tay đỡ cơ thể. Là Mạc Băng yên tâm, bắt cô đến bệnh viện kiểm tra.

Thời Cẩm im lặng, dùng lực ôm chặt lấy cô.

Gương mặt tựa lên vai cô, lạnh lẽo vô cùng, lạnh từ phả lên cô nhưng cô trốn tránh mà để yên cho ôm như thế: “Em nhanh nhẹn, sẽ để bảo bối của chúng thương .”

May mắn phụ nữ yếu đuối tay tấc sắt, cô chút bản lĩnh phòng .

Thời Cẩn buông tay, cặp mắt đen tuyền im lặng trầm xuống, cứ sâu lắng như thế, cố gắng kiềm chế và ngấm ngầm chịu đựng, hỏi cô: “Em ngã thế nào?”

Khương Cửu Sênh giơ tay lên: “Tay trẹo một tí.”

Ống tay áo cổ trang rộng, trong ngoài tổng cộng ba lớp, lớp ngoài bọc lớp trong. Thời Cẩn xắn tay áo cô lên để lộ cổ tay, chỗ khớp cổ tay sưng đỏ.

Anh nắm lấy tay cô, chăm chú quan sát xương bàn tay: “Em chảy m.á.u .”

“Chỉ xước da thôi, em khử trùng .”

Cô định rút tay về nhưng Thời Cẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cô, hàng lông mi dài lặng lẽ rủ xuống, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt: “Em uống thuốc.”

“Em .”

Sau đó, chỉ im lặng hồi lâu lên tiếng, mím nhẹ môi, màu đỏ nhạt nhòa hòa lẫn màu trắng bệch lạnh lẽo. Động tác xoa bóp của nhẹ nhàng, nhưng giống như đang dùng lực mạnh, ngón tay lạnh lẽo đang run lên nhè nhẹ.

Trạng thái của bất thường.

Khương Cửu Sênh kéo tay áo : “Thời Cẩn.”

Anh đáp lời.

Cô nhẹ giọng nhiều: “’Đế hậu’ kết thúc , em sẽ cố gắng bước chân ngoài nữa.” Bàn tay cô níu chặt lưng áo , giọng nhẹ nhàng vỗ về: “Em sẽ tránh sự cố ngoài ý , đừng lo lắng nữa ?”

Bỗng nhiên, Thời Cẩn ngước mắt lên: “Không là sự cố ngoài ý .” Đôi mắt ánh lên màu đỏ tươi như máu: “Có hại em.”

Thật đáng chết….

mắt , ngây bởi sát khí đằng đằng trong đôi mắt , hình như một cặp dã thú đang vùng vẫy thoát ngoài.

Cổ tay cô đau, nắm chặt quá, cô cựa quậy một chút: “Thời Cẩn.”

Thời Cẩn giật hồn, buông tay, hoảng hốt lùi về , né tránh ánh mắt của cô: “Sênh Sênh, em nghỉ ngơi , cần yên tĩnh một lát.”

Vừa dứt lời, cuống cuồng chạy khỏi phòng bệnh.

Nếu còn ở thì sẽ nhịn nổi nữa, bộ những nhân tố tàn nhẫn trong thể đang náo động, kêu gào, thoát ngoài, cắn xé, sát hại, phá hoại, phát tiết.

Từ khi yêu cô, ít khi rơi trạng thái như thế , khống chế nổi ham hủy diệt bên trong cơ thể, còn kích động nóng nảy báo thù.

“Rầm!”

Chiếc gương trong phòng khử trùng dành cho phẫu thuật vỡ tan thành trăm ngàn mảnh. Chiếc bình thủy tinh đựng dung dịch khử trùng đập gương dung dịch bên trong b.ắ.n tóe khắp nơi.

Từ Thanh Bách phẫu thuật xong, tay còn kịp rửa dọa cho một phen hú hồn. Anh ngẩng đầu , thấy bên trong chiếc gương vỡ vụn là một gương mặt u ám, khóe mắt một màu đỏ au.

Mảnh thủy tinh b.ắ.n lên mặt , tạo một vết cắt ứa máu.

Một lúc , Từ Thanh Bách mới hồn, giữ c.h.ặ.t t.a.y : “Thời Cẩn, phát điên cái gì thế!”

Trong mắt ngoài sự lạnh lẽo thì tràn đầy sát khí, : “ sắp phát điên .”

Nóng nảy mất kiểm sát, hơn nữa còn xu hướng bạo lực.

Xong , bệnh cũ tái phát .

Từ Thanh Bách vội đóng cửa , đúng lúc hai bác sĩ khác định bước : “Bác sĩ Triệu, bác sĩ Thôi, hai sang phòng bên cạnh ? và bác sĩ Thời một chuyện cần giải quyết riêng.”

Bác sĩ Triệu và bác sĩ Thôi ngó trong, đúng cặp đồng tử phản chiếu trong gương, đột nhiên sởn gai gốc, khựng , vội vã lánh . Thật là khó hiểu, bác sĩ Thời , ánh mắt … Quả là cho c.h.ế.t khiếp!

Từ Thanh Bách đóng cửa : “Cậu thể kiểm soát tâm trạng của ?”

Sắc mặt u ám, sát khí ngùn ngụt: “ .”

Anh , cầm con d.a.o phẫu thuật lên.

Từ Thanh Bách ngây , quát lớn: “Cậu cầm d.a.o gì hả? Mau bỏ xuống cho !”

Loading...