SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 360: Thời Cẩn áp bức nhà họ Đằng toàn thắng. Thời Sênh đoàn tụ.

Cập nhật lúc: 2024-11-04 13:49:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thời Cẩn, nhà họ Tần ở Trung Nam."

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, mi mắt như tranh vẽ. Cô khẽ mỉm , đó là tình trong mộng của cô, cưỡi mây đạp gió mà tới.

Hai chữ Thời Cẩn khiến mặt Lục Khải Sơn trắng bệch, ông nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong mắt chỉ hoảng sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh: "Cậu bắt nhà gì?"

Một tay Thời Cẩn nắm dây thừng, một tay nghịch con dao. Anh tới mũi thuyền lạnh lùng : "Khương Cửu Sênh nhà họ Đằng, là nữ chủ nhân nhà họ Tần."

Trả lời xong dùng mũi d.a.o nâng cằm con gái nhà họ Lục, lưỡi d.a.o gần như sắp cứa da thịt trắng nõn ở cổ của cô .

Anh miễn cưỡng nâng mí mắt lên, lướt về phía Lục Khải Sơn: "Ông dám bắt cô , ông nghĩ c.h.ế.t ?"

Dứt lời, c.h.é.m thẳng một dao.

"A a a..."

Máu tươi nhuộm đỏ cả lưỡi d.a.o khiến cô con gái nhà họ Lục hét khàn cả cổ nhưng vẫn dám động đậy, một bước cũng dám động. Lưỡi d.a.o vẫn đặt ngang cổ họng cô , chỉ cần bàn tay xinh đó dùng sức một chút thôi thì hồn cô cũng về Tây Thiên luôn.

Lục Khải Sơn hét lớn từ phía đối diện: "Dừng tay!"

Ông bỏ s.ú.n.g xuống, giơ tay lên: "Đừng hại con gái , thả , thả ."

Lúc con d.a.o trong tay Thời Cẩn mới rời khỏi cổ phụ nữ đó.

Lục Khải Sơn vẫn thấy sợ hãi, gió lạnh thổi qua mới lưng ông ướt đẫm mồ hôi. Ông vội vàng lệnh: "Thả cô ."

Đầu dây trói Khương Cửu Sênh cởi . Cô boong tàu, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn từng chuyển sang chỗ khác, trong con ngươi chỉ tràn đầy hình bóng một duy nhất là Thời Cẩn thôi.

Anh bước về phía cô, giọng cẩn thận mà run rẩy: "Sênh Sênh, đến chỗ nào."

Cô gật đầu định xuống thuyền, nhưng đạp lên chân cầu thang thì đột nhiên ánh lửa bùng lên. Một tiếng nổ vang trời, khí tràn ngập mùi thuốc nổ. Là bom!

Tiếng nổ vang lên gần như phá huỷ bộ đuôi thuyền, nước sông cũng như cuồn cuộn lên.

Lục Khải Sơn phắt đầu , nhất thời cũng là chuyện gì xảy : "Có chuyện gì ?"

Có một thuỷ thủ chạy từ phía đuôi thuyền lên, run rẩy : "Ông, ông Lục, thuyền... thuyền bom."

Nhìn đuôi thuyền gần như thiêu cháy , khói cuộn dày đặc, Lục Khải Sơn lạnh : "Đằng Tiêu Vân, ông lắm!"

Một tên trúng ba đích, ông hốt cả ổ .

Mười phút .

Ông quản gia già của nhà họ Đằng vội vã chạy từ bên ngoài tới: "Ông chủ."

Đằng Tiêu Vân cầm bút lông lên bức tranh thuỷ mặc vài chữ, cũng ngẩng đầu: "Thế nào ?"

"Cậu Sáu nhà họ Tần, Lục Khải Sơn, và cả cô gái đều thuyền."

Bút lông trong tay Đằng Tiêu Vân dừng , mặt giấy loang vài giọt mực, ông đặt bút lông lên giá bút ngẩng đầu lệnh: "Sắp xếp bên động thủ ."

Ông quản gia già băn khoăn: "Ông chủ, với Hai như thế nào đây?"

Có thể thấy rõ, Hai quan tâm đến .

Đằng Tiêu Vân xuống, tự rót một ly , ung dung : "Hàng đàn em bên nuốt riêng, Lục Khải Sơn lấy đồ nên định gϊếŧ con tin. Thời Cẩn và ông đấu với đôi bên cùng thiệt hại. Trong nhà họ Lục nội gian, thừa lúc hỗn loạn gϊếŧ Lục Khải Sơn ngư ông đắc lợi."

Xem những chứng cứ thật thật giả giả trong chuyện cũng đều chuẩn đủ, chỉ chờ Hai điều tra mà thôi.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Ông quản gia già hiểu: "Ông chủ, vì ông gϊếŧ Khương Cửu Sênh?"

Về mặt lý thuyết, gϊếŧ Khương Cửu Sênh thực sự dễ. Gϊếŧ cô cũng đồng nghĩa với việc thể giữ Thời Cẩn, nếu Thời Cẩn ngược trả thù thì phiền phức.

Đằng Tiêu Vân uống , cụp mí xuống che đôi mắt quắc thước: "Cô từng xuống căn phòng tầng hầm."

Căn phòng là cấm địa của nhà họ Đằng.

Ông quản gia già vô cùng kinh ngạc: "Sao cô mật mã?"

Cố Diệp Phi

Chỗ nếu mật mã thì tuyệt đối .

"Đến cái Đằng Minh cũng với cô thì thể giữ cô ?"

Tình cảm của trẻ tuổi thể dấy lên gió tanh mưa máu. Nhà họ Tần cũng là một ví dụ đẫm m.á.u . Làm ông thể để nhà họ Đằng đạp lên vết xe đổ đó .

Nghe ông , ông quản gia già im lặng một lúc, khó nén sự lo lắng: "Lần Hai thật sự yêu thật , nếu còn nữa, sẽ chuyện gì."

Đừng Đằng Minh vẻ nho nhã mà lầm. Từ trong xương của cũng là một con dã thú, cắn nếu giữ một miếng thịt thì nhất định sẽ nhả .

Đằng Tiêu Vân dùng nắp gạt lá trong chén, giống như một vị cao tăng đang thiền, trong lòng đều tính toán hết: "Nó sẽ trả thù. đầu tiên chính là nhà họ Lục."

Vừa , ông sớm sát nhập nhà họ Lục bản đồ của nhà họ Đằng .

Xem , vẫn là mưu ẩn trong bẫy .

Ông quản gia già vẫn lo lắng: "Ông chủ, ông nghĩ một nữa ?"

Ông sợ nếu quá tuyệt tình sẽ khiến tình cảm cha con sứt mẻ, thể hàn gắn nữa.

Đằng Tiêu Vân chút vui, thái độ kiên quyết: "Ra tay ."

Ài!

Ông quản gia già than thở mà tiếng động, xoay dặn dò ở cửa: "Có thể bắt đầu ."

Vừa mới lệnh xong thì điện thoại kêu lên.

Nghe xong ông quản gia già về phòng sách: "Ông chủ, điện thoại của ông."

Đằng Tiêu Vân đang mài mực: "Ai gọi tới ?"

"Cậu Sáu nhà họ Tần."

Ông dừng tay , đặt điện thoại lên tai.

Giọng Thời Cẩn lạnh lẽo ấm: "Lập tức dừng tay."

Anh nhanh, cũng hoảng vội: "Nếu con trai ông sẽ nổ tan xương nát thịt."

Ram!

Bên điện thoại là tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đằng Tiêu Vân sững sờ một hoảng hốt vội : "Dừng ."

Người cửa đang điều khiển kíp nổ từ xa dừng , tiếng nổ trong điện thoại cũng dừng .

Không Thời Cẩn giở trò gì, Đằng Tiêu Vân nghi hoặc mà cảnh giác dò hỏi: "Đây là kế hoãn binh của ?"

Giọng của Thời Cẩn như tiếng gió biển thổi bạt xa, văng vẳng: "Camera giám sát, ông đang xem ?"

Không ngờ !

Đằng Tiêu Vân mở camera an ninh lên, trong video, Thời Cẩn đang cầm điện thoại vẫy tay với ống kính một cái đặt bên tai, ung dung thong thả : "Ông nên điều tra xem con trai ông đang ở ."

Cậu chỉ camera giám sát và bom, mà còn Đằng Minh nhà họ Đằng ngăn cản nữa.

Đằng Tiêu Vân bất an, lập tức sang ông quản gia già. Ông hiểu ý ngoài tra xét, chỉ trong chốc lát trở , vẻ mặt hốt hoảng: "Ông chủ, chủ bắt ."

Giỏi lắm, Sáu nhà họ Tần!

Đằng Tiêu Vân lạnh mặt, nâng giọng chất vấn: "Cậu đưa Đằng Minh ?"

Trong video, Thời Cẩn kéo sợi dây tay, bốn nhà họ Lục ở phía , kéo cuối cùng chính là Đằng Minh.

Ông quản gia già hiểu rõ, b.o.m thể kích nổ nữa.

Đằng Tiêu Vân ném nghiên mực xuống: "Bị phát hiện từ lúc nào?"

Giọng bay bay, chút tự do mà cũng chút thâm trầm: "Lúc Sênh Sênh nhà bắt ."

Có thể bắt mí mắt của Đằng Minh chỉ Đằng Tiêu Vân. Lục Khải Sơn năng lực đó mà Đằng Minh cũng vô dụng.

Đằng Tiêu Vân siết chặt tay: " vẫn còn đánh giá thấp ."

Thời Cẩn của nhà họ Tần ở Trung Nam quả nhiên là một con sói ăn thịt chịu nhả xương.

"Muốn con trai ông an đầy đủ chân tay trở về thì kêu của ông cút xa một chút."

Vừa dứt lời, Thời Cẩn cũng cúp điện thoại luôn.

Đằng Tiêu Vân hít một thật sâu, con ngươi đỏ tươi: "Rút lui hết ."

Bến tàu Chương Giang, gió thổi mặt sông tạo thành gợn sóng lăn tăn xô dạt bờ.

Thời Cẩn tới bên cạnh Khương Cửu Sênh cởi trói cho cô. Ngón tay đặt lên vết lằn dây siết đỏ ửng , khe khẽ vuốt ve: "Không ."

Cô rút tay ôm lấy cổ , đôi mắt cô gió thổi đỏ ửng: "Thời Cẩn, em nhớ ."

Anh cũng nhớ cô, nhớ đến mức gϊếŧ phóng hoa.

Anh gục đầu lên vai cô, hít một thật sâu, cảm giác như trở về từ cõi c.h.ế.t . Anh sống ...

"Sênh Sênh ơi."

"Dạ."

Anh cắn một cái lên cổ cô, còn cô thì vỗ nhẹ lưng an ủi.

"Cậu Sáu."

Giọng Tần Trung gì đó đúng: "Người nhà họ Lục xử lý thế nào bây giờ?"

Thời Cẩn vẫn ôm chặt Khương Cửu Sênh, kịp nghĩ kỹ buột miệng : "Gϊếŧ."

Cả Khương Cửu Sênh và Tần Trung đều sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-360-thoi-can-ap-buc-nha-ho-dang-toan-thang-thoi-senh-doan-tu.html.]

Lục Khải Sơn thấy thì gấp đến đỏ mắt: "Thời Cẩn, dám!"

Cằm Thời Cẩn đặt ở hõm vai Khương Cửu Sênh. Anh ngẩng đầu, đến mí mắt cũng buồn nhấc lên. Một tay ôm lấy eo cô, sang một bên, một tay khác tránh lưng cô, ném con d.a.o trong tay .

Động tác nhẹ bẫng như , cắm thẳng đùi Lục Khải Sơn lệch chút nào.

Ông cứng đơ một lúc mới kịp phản ứng . "AAA..."

Ông xuống đất kêu đứt ruột đứt gan, chỉ trong chớp mắt, m.á.u chảy loang boong tàu, con d.a.o vẫn cắm thẳng ở đó.

Gió thổi qua khiến mùi m.á.u tanh nồng nặc như tan trong khí. Mỗi khi ngửi thấy mùi , Thời Cẩn sẽ huỷ diệt thứ, mắt cũng đỏ lên, trong xương tủy đang gào thét đòi phát tiết. Anh buông Khương Cửu Sênh tới.

Cô vội kéo , lắc đầu mắt : "Thời Cẩn, đừng gϊếŧ ."

Gϊếŧ là phạm pháp.

Máu thể khiến phát điên.

thể khiến lời.

Thời Cẩn thu bước chân , về bên cô, tiếp tục ôm cô, cả khuôn mặt đều áp cổ cô. Anh thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của .

Anh cố gắng nhẫn nhịn, giọng khàn khàn như hít khói, bực bội khó chịu phun ba chữ: "Báo cảnh sát."

Muốn gϊếŧ .

.

Phải lời Sênh Sênh, nhất định .

Tần Trung thở phào một , chỉ Đằng Minh hỏi Thời Cẩn: "Vậy còn thì ?"

Thời Cẩn , ánh mắt đông thành băng.

nhưng từ đầu đến cuối Đằng Minh vẫn Khương Cửu Sênh chớp mắt, đến cả một cái liếc mắt cũng thèm cho Thời Cẩn.

 

Thời Cẩn gϊếŧ .

Anh hằm hằm Đằng Minh: "Còn nữa sẽ móc mắt ."

Nếu Sênh Sênh còn ở đây thì nhất định sẽ móc hết tim gan phèo phổi của thằng ranh vứt xuống biển cho cá ăn.

Đằng Minh những kiềm chế hơn mà còn khiêu chiến nữa. Con ngươi màu xanh ánh sáng âm u nhàn nhạt, tà ác lạ thường, mà cũng liều lĩnh, âm u lạ thường: "Hung hăng cái gì chứ."

Anh liếc Thời Cẩn một cái ánh mắt về dán lên khuôn mặt Khương Cửu Sênh. Chỉ trong chớp mắt, băng tan chảy, giọng dịu dàng ấm áp: "Thời Cẩn, thua mà là thua Sênh Sênh "

Một giờ .

Đằng Minh đến khách sạn tìm Thời Cẩn, Tần Trung ngăn ngoài cửa: "Anh vẫn còn dám tới ."

Anh buồn nhảm: "Bảo Thời Cẩn ngoài gặp ."

Tần Trung rút s.ú.n.g : "Cút, nếu đánh c.h.ế.t ."

Họng s.ú.n.g của còn kịp nâng lên thì Đằng Minh nhẹ nhàng bóp lấy cổ tay , ngón tay đột nhiên tê lên, s.ú.n.g lập tức rơi khỏi tay.

Lạch cạch!

Đằng Minh bắt lấy súng, nhanh nhẹn tháo băng đạn .

Tần Trung tức điên !

M* nó chứ! Thân thủ giỏi thì lắm !

Đằng Minh nhếch miệng, lịch sự mà vô cùng khıêυ khí©h. Anh ném s.ú.n.g cho Tần Trung cầm băng đạn đến gõ cửa, : "Ra đây."

Lách cách!

Cửa mở , đôi mắt đen nhạt như bức tranh thuỷ mặc của Thời Cẩn chỉ lướt qua một cái nhấc chân đạp tới.

Cú đạp dùng bộ sức lực. Đằng Minh lùi sáu bước, ho khan vài tiếng ngẩng đầu lạnh.

Trong mắt Thời Cẩn phủ đầy sương lạnh, một tầng băng dày che giấu sự tàn bạo: " gϊếŧ gϊếŧ , còn cần mạng của để giao dịch. Đừng sợ c.h.ế.t tự mò đến cửa nữa."

Đằng Minh phủi bụi bặm ngực: "Giống thôi."

Anh tới: " đỡ cũng gϊếŧ ."

Thời Cẩn ít hiểu nhiều: "Cút."

Sắc mặt cũng đổi: "Hợp tác ."

"Cút."

"Hợp tác."

Lần giọng bình tĩnh.

Thời Cẩn lạnh lùng .

"Anh cũng điều tra đúng , Lục Khải Sơn là chó săn của ba ."

Đằng Minh định tinh thần, chỉ tay năm ngón: "Anh hiểu ông bằng , ông việc gì cũng đều sẽ chuẩn cả hai tay, tiền chuộc là thì nhất định sẽ đòi từ trong tay ông ."

Hiển nhiên Thời Cẩn cũng là những họ Đằng , nó đều đáng c.h.ế.t như .

Hàng lông mi dài của khẽ ngước lên, bóng đèn bên chiếu xuống mắt tạo thành một cái bóng mờ: "Anh cảm thấy sẽ tin ?"

"Anh sẽ."

Đằng Minh chắc chắn, lịch sự nhưng cũng xa: "Bởi vì rằng cũng nỡ để Khương Cửu Sênh chết."

M* nó!

Thời Cẩn nhấc chân đạp tới, ánh mắt hung ác như thể gϊếŧ : "Liêm sỉ chút ."

Lần Đằng Minh tránh, châm biếm : "Đó là thứ gì ?"

Cuối cùng, hai cũng gì nữa.

Thời Cẩn huơ nắm đấm, Đằng Minh né tránh, tới , đánh tay đôi cho hả giận. Không ai nhường ai, chỉ hận thể đánh c.h.ế.t đối phương nhưng hết đến khác vô cùng ăn ý đánh mặt mà chọn những chỗ sẽ đau mà c.h.ế.t để xuống tay.

Tần Trung báo cảnh sát, Khương Cửu Sênh cứu, khói lửa đến đây là hạ màn.

Một tiếng , Đằng Minh về nhà họ Đằng xong liền thẳng tới nhà chính ở phía bắc.

Đằng Tiêu Vân đợi lâu , bước ông hỏi: "Anh cố ý đúng ?"

Đằng Minh trả lời chút do dự: " ."

Đằng Tiêu Vân tức giận đến mức đập bàn dậy: "Anh còn dám thừa nhận ."

Sắc mặt vẫn đổi, vẫn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự như cũ, giọng chậm nhưng lời khí thế bức : "Chính vì cho ông rằng cái gì cũng thể ."

Anh với cha : "Đừng mưu đồ gì với cô nữa, thì dám đảm bảo vẫn chỉ là đánh lộn như thế ."

Ông vẫn chuyện là do đứa con trai của ông cố ý.

Cây bút trong tay Đằng Tiêu Vân gần như sắp ông bẻ gãy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ông kiềm chế phát tác: " vẫn nghĩ A Di thể dễ dàng đánh ngất như ."

Ông dùng kế, chỉ vài ba câu khiến A Di sinh lòng ngăn cản Đằng Minh đến đó, chỉ ngờ rằng Đằng Minh tương kế tựu kế, đưa đến lưỡi d.a.o của Thời Cẩn.

Đằng Tiêu Minh cố gắng đè nén lửa giận: "Anh nghi ngờ từ lúc nào?"

"Là đề phòng ông."

Đằng Minh tự nhiên xuống, mặc áo dài nhã nhặn cũng che sự ngang bướng của : "Từ lúc Khương Cửu Sênh thấy vàng trong căn phòng tầng hầm thì bắt đầu trộm điện thoại của ông ."

Nhà họ Đằng giao dịch ngầm nhiều năm như nhưng phía cảnh sát vẫn tra manh mối nào là bởi vì tiền riêng của nhà họ Đằng đều đổi thành vàng, xếp đầy trong căn phòng hầm.

Khoá của căn phòng tầng hầm chế tạo đặc biệt, nếu mật mã thì thể mở , còn cài thêm hệ thống nhận diện khuôn mặt, một khi ngoài xông thì sẽ chuông báo động vang lên. Lần Khương Cửu Sênh nhầm đầu, Đằng Minh và đương nhiên là Đằng Tiêu Vân cũng .

Lớp bảo vệ của cả nhà họ Đằng đập vỡ, Đằng Minh vội vàng sắp xếp cho Khương Cửu Sênh xuất ngoại, nhưng Đằng Tiêu Vân vẫn gϊếŧ . Ở sân bay, khi gọi Đằng Minh , ông liền lấy lô hàng mồi nhử để Lục Khải Sơn bắt Khương Cửu Sênh . Lục Khải Sơn phận của Khương Cửu Sênh cũng từng do dự, nhưng cuối cùng lòng tham chiến thắng nên nuốt trọn cả lô hàng .

Có điều, ông ngờ rằng Đằng Tiêu Vân nhả lô hàng đó , mà còn âm thầm chất đầy b.o.m thuyền như để hốt trọn mẻ lưới cả ông và Thời Cẩn. Hợp tác là giả, mục đích chính là mượn d.a.o gϊếŧ đó gϊếŧ diệt khẩu mới đúng.

Đến cả chứng cứ thoái thác khi chuyện kết thúc cũng Đằng Tiêu Vân chuẩn đầy đủ sẵn sàng. Nhà họ Lục sẽ một kẻ phản bội thừa dịp cháy nhà hôi của, nhà họ Đằng cũng sẽ một tên gian tế nuốt trọn kim cương đó. Tất cả tội danh cũng chỉ Lục Khải Sơn gánh chịu.

Vốn dĩ sơ hở gì nhưng ông tính lên tính xuống cũng tính rằng Đằng Minh sẽ hợp tác với Thời Cẩn.

Ánh mắt ông sáng như đuốc Đằng Minh chằm chằm: "Khương Cửu Sênh nhất định chết."

Đằng Minh thu nụ nơi khoé miệng: "Ba, ông đừng ép ." Giọng từ từ chậm rãi, bộ áo dài cơ thể vô cùng nhã nhặn: " là do ông một tay dạy dỗ, ông nên cái gì cũng thể ."

Chẳng lẽ Đằng Tiêu Vân con sói con lớn lên từ roi vọt sẽ tàn nhẫn thế nào ? Ông cầm cái cốc ném tới, khuôn mặt tức giận đỏ đến tận mang tai. "Mày cút ngoài cho tao."

Đằng Minh phủi nước đọng áo mỉm bước khỏi phòng sách.

Đằng Anh ngay ngoài cửa, thấy Đằng Minh bước liền khoanh tay chăm chú nhạo báng: "Làm mà Khương Cửu Sênh mật mã của căn phòng tầng hầm nhỉ?"

Đằng Minh : "Cô ."

Đằng Anh hiểu: "Thế thể đó ?"

Anh : "Ngẫu nhiên."

Đằng Anh lên, quỷ mới tin : "Ngẫu nhiên á?"

Đằng Minh cởi cúc áo dài, chỉ hời hợt một câu: "Mật mã căn phòng đó khéo là sinh nhật cô ."

0902.

Lúc từng hỏi , mật mã phòng chứa đồ cổ là bao nhiêu, với cô, bộ mật mã trong nhà đều là sinh nhật của cô. Không cụ thể từ lúc nào đặt như , cũng biến thành cảnh ngộ như .

Giống như một cuộc vui đùa, vốn gì chỉ chơi chơi cho vui, nhưng đầu thì kịp thu hồi thứ nữa.

Đằng Anh bật lắc đầu: "A Minh, bệnh nhẹ ."

Đằng Minh cũng ừ hử phản đối gì.

Loading...