13.
Bước cửa hàng.
Một nam nhân trung niên bốn mươi tuổi đang ghế mây, tay cầm ấm Tử Sa, ngân nga một khúc nhạc, thấy mới vặn dậy : "Ồ. Tiên sinh, mua gì ? Chỗ bọn đồ cổ, đồ vật đầy đủ lắm."
Nam nhân vẻ lác, nhưng ánh mắt thẳng tắp.
Ta đáp: "Là Hứa Niệm bảo đến. Nàng , bảo đến lấy đồ dùng cho buổi tối, và còn ông đó là gì."
Nam nhân trung niên "Ồ" một tiếng, bên trong cửa hàng, lấy một bọc vải, đặt lên bàn mặt .
"Chỉ bấy nhiêu thôi. Ngài tên gì? Con bé đó ? Mấy ngày thấy nó về." Nam nhân trung niên dùng ánh mắt thẳng tắp .
Ta đáp: "Ta tên Trương Chu, nàng đang ở nhà ."
"Trương Chu?" Nam nhân trung niên nghiêng đầu, "Sinh thần bát tự là gì?"
Lại hỏi sinh thần bát tự?
Ta vốn , nhưng kìm chút tò mò, bèn đáp: "Năm Tân Sửu, tháng Giáp Ngọ, ngày Đinh Tị."
"Tuổi Sửu ? Con bé đó tuổi Tỵ." Nam nhân trung niên trợn tròn mắt, bấm ngón tay tính toán , "Hừm. là tình đầu ý hợp, chỉ tiếc vận mệnh trắc trở, là phúc họa."
Tình đầu ý hợp?
Ta lời , trong lòng còn chút vui mừng, nhưng đến những lời đó, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nam nhân trung niên tính toán xong, cũng giải thích nhiều, vẫy tay với : "Đi ."
Ta đành xách bọc vải về.
Trở về nhà.
Hứa Niệm vẫn ở trong phòng , đang trêu chọc con chim yểng của .
"Không điện, điện." Chim yểng học từ mới.
Ta đặt túi vải xuống, Hứa Niệm tò mò hỏi: "Cái gì gọi là ' điện'?"
"Không điện ư?" Hứa Niệm chớp chớp đôi mắt to, đáp: "Cha … con một thứ gọi là điện, đôi khi chạm thích, sẽ tê rần cả ."
Nói xong. Hứa Niệm đưa ngón tay chọc nhẹ tay : "Ngươi xem, điện ?"
Cái ? Ta đẩy túi vải về phía Hứa Niệm : "Đồ ngươi cần đây, xem thiếu gì ."
Hứa Niệm mở túi vải, lấy hai cây nến, lấy hai sợi dây đỏ, lấy một cây roi, lấy …
Ta từng món đồ đó, cảm thấy gì đó .
"Đủ ." Hứa Niệm ngáp một cái , "Tối nay còn việc , buồn ngủ , ngủ một lát , đến giờ Tuất thì gọi dậy."
Cô nương đúng là vô tư, thẳng phòng trong của , phịch xuống giường là ngủ ngay, hơn nữa ngủ cực nhanh. Hầu như chỉ trong chốc lát.
Khi bước nữa, thấy nàng hé miệng, mặt gối ép , khóe miệng chảy nước dãi, cứ thế mà ngủ.
"Hứa Niệm?" Ta gọi khẽ một tiếng.
Không phản ứng.
Ta nhẹ nhàng, cẩn thận, đặt nàng ngay ngắn .
14.
Mãi đến giờ Tuất.
Ta ở phòng ngoài sách, khi nha Xuân Mai mang cơm tối đến, mới phòng trong.
"Hứa Niệm?" Ta gọi một tiếng.
Hứa Niệm lập tức bật dậy, ánh mắt ngây dại một lúc lâu, mới duỗi , ánh mắt mơ màng : "Trời tối ?"
Ta gật đầu : "Trời tối . Cơm tối chuẩn xong, ăn cơm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-nu-thuong-nhan-cho-quy/tien-ngu-de-mua-mang-chapter-7.html.]
Hứa Niệm vung tay, phòng ngoài, thấy một bàn đầy thức ăn, liền hỏi : "Có bánh khô ?"
Bánh khô?
Ta ngạc nhiên : "Có nhiều món ngon thế , ngươi còn ăn bánh khô gì?"
"Ta thích ăn mà." Hứa Niệm đáp một câu, l.i.ế.m liếm môi , "Ngọt ngọt, thơm lắm."
Ta cạn lời.
Trước đây cứ nghĩ cô nương vì đồ ăn ngon nào khác, nên mới mang theo bánh khô để gặm. Hóa , cô nương chỉ là thèm ăn vặt, mang bánh khô theo để giải thèm.
Tq đành bảo Xuân Mai lấy bánh khô.
Bánh khô đến. Hứa Niệm ghế, hai tay ôm bánh, cắn một miếng lớn.
"Đừng để nghẹn." Ta vội vàng .
Chỉ là muộn. Hứa Niệm , trợn mắt, bắt đầu đ.ấ.m ngực.
Ta thở dài, rót một ly nước, đưa đến miệng nàng : "Uống ."
Vẫn là đút nước.
Hứa Niệm hít một , kinh ngạc : "Tại ngươi ở bên cạnh thì nghẹn ? Trước đây bao giờ nghẹn."
Ta bất lực: "Có duyên phận mà."
Hứa Niệm gì nữa, cúi đầu tiếp tục gặm bánh.
Ta gãi gãi đầu, nhỏ: "Ta... cố ý . Ngươi đừng để bụng nhé."
"À? Không gì." Hứa Niệm lắc đầu , "Ta chỉ đang nghĩ chúng hình như thật sự duyên phận, nên gả cho ngươi ?"
Câu hỏi … Ta theo bản năng cầm lấy một miếng bánh khô, cũng bắt đầu gặm, đáp lời thế nào.
Nàng gặm bánh, cũng gặm bánh. nàng gặm nhanh hơn.
Ăn cơm xong. Hứa Niệm dậy, cố gắng duỗi một cái : "Được . Ăn no uống say , chuyện lớn thôi. Trương Chu, tối nay Than Viên sẽ dẫn ngươi tìm bạc trắng."
Than Viên?
Ta nghi hoặc hỏi: "Than Viên nào?"
"Kia. Chính là nó đó." Hứa Niệm đến lồng chim.
Than Viên?
Ta sững sờ con chim yểng của , lắp bắp : "Nó tên Kim Ô mà."
"Không. Nó tên Than Viên." Hứa Niệm cố chấp , "Không tin, ngươi hỏi nó . Than Viên, mi tên Than Viên ?"
Chim yểng kêu: "Than Viên, Than Viên."
Cái ? Như là hỏi xong ?
Ta vội vàng gọi: "Kim Ô, Kim Ô!"
Chim yểng kêu: "Kim Ô, Kim Ô."
Dường như cần chứng minh. Hứa Niệm mở lồng, tóm lấy chim yểng đặt tay : "Lát nữa, ngươi theo nó. Nó thể dẫn ngươi tìm thấy bạc trắng. Nhớ kỹ, tìm thấy bạc trắng giờ Tý. Ta sẽ đợi ngươi ở chỗ ngươi."
Đi theo Kim Ô ? Ta con chim yểng trong tay, do dự một chút, buông tay.
Hứa Niệm ở bên cạnh : "Than Viên, dẫn tìm dương thọ."
Trạm Én Đêm
Chim yểng bay lượn một vòng , bay ngoài.
Ta cũng còn cách nào khác, chỉ đành theo chim yểng ngoài. Còn Hứa Niệm thì theo khỏi cửa, nhưng nàng về phía sân viện của Trương Trạch.