Lạc Phi sợ hãi nhảy lùi : “Sư  bớt giận, những    lẽ là mượn danh uy h.i.ế.p thôi, dùng danh hiệu của sư tỷ để  chuyện ! Anh đừng giận mà!”
 cũng : “Anh Cả đừng nóng, chúng   trong xem đám Giao Nhân còn ở đó .”
Lâm Thanh Từ là  đầu tiên bay , hai tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, cào mạnh  bức tường đá. Chỉ  thấy tiếng “ầm ầm” vang dội, bức tường đá như những quân cờ domino đổ sập từng lớp,  nhanh  sập đến căn nhà đá bên bờ biển mà chúng   từng đến.
Mọi  chui  từ căn nhà đá,  thấy vô  xác Giao Nhân  la liệt  ghềnh đá và nổi  mặt biển. Trên bờ còn  một vài cương thi.
Phương Hân lật một con Giao Nhân , cúi xuống xem: “Chúc Viêm!”
“Sao  Sếp?” Chúc Viêm chạy , “Có chuyện gì ?”
Phương Hân chỉ  mặt con Giao Nhân: “Cậu xem,  thấy quen ?”
Chúc Viêm  kỹ, đột nhiên : “Cái   vẻ giống  trong một vụ mất tích. Là vụ án mà đội của Lưu Dung Dung chuyển sang đấy.”
Sau đó, Chúc Viêm lấy máy tính  khỏi túi, mở hồ sơ  so sánh, quả nhiên đúng là  mất tích trong vụ án đó.
“So sánh từng  một.” Phương Hân    , “Tập hợp những xác Giao Nhân  thể khớp với vụ án mất tích  với .”
“Rõ!”
Cuối cùng,  khi Chúc Viêm rà soát, trong  54 xác Giao Nhân tại hiện trường,  43  là nạn nhân mất tích trong các vụ án.
“Những  còn   vẻ tuổi  khá cao,  thể là những  vô gia cư   hộ khẩu.” Lạc Phi , “Việc giám định danh tính của những   sẽ cần một chút thời gian.”
“Ừm.”   đến  một con Giao Nhân, một tay đặt lên đầu nó, phóng thần thức  trong để dò xét, lát  : “Có phản ứng năng lượng bất thường,  giống với cái  phát hiện   Vệ Kiêu. Có vẻ như những   đều  tiêm loại thuốc tăng cường năng lực đó,  đó qua bí pháp khâu vá,  thành Giao Nhân.”
Phương Hân  tới,  xổm xuống bên cạnh : “Có thể truy tìm xem ai  chế tạo  những Giao Nhân  ?”
 đặt tay trở   xác Giao Nhân: “Hơi khó, những con Giao Nhân    chế tạo từ lâu , nhưng cũng  thể thử. ...”
Túi Càn Khôn đeo bên hông đột nhiên rung lên, Thực Mộng Mạc trong đó động đậy,  vẻ  bồn chồn.
Phương Hân cúi đầu: “Sao thế, pháp bảo của chị  biến động ?”
“Không , là một con Mộng Ma  thu phục  đó.”  tháo túi , “Bình thường nó  hiền lành,     năng lượng biến đổi quá lớn hôm nay  ảnh hưởng đến nó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-phu-the-tru-yeu-luc/bong-quy-ao-den-chap-6.html.]
Thực Mộng Mạc chui  khỏi túi Càn Khôn, chạy nhanh về một hướng.
Lâm Thanh Từ vươn tay định tóm lấy nó, nhưng  ngăn : “Đi theo, xem nó  .”
“Được.” Lâm Thanh Từ bay  theo , chúng  cũng đuổi theo  họ.
6.
Thực Mộng Mạc cứ thế chạy thẳng xuống , càng chạy càng sâu.
 lấy  mấy viên Dạ Minh Châu chia cho   để soi đường.
“Ở đây  bích họa kìa.” Chúc Viêm là một  hiếu kỳ, cầm Dạ Minh Châu soi  soi , phát hiện  những bức tranh  vách đá: “Còn  cả quái thú nữa.”
“ là thế thật.” Hứa Vân Vân xích  gần cùng   xem, “Trông cái  giống chuyện tu đạo, , ở đây còn  một con cáo . Ơ, nữ đạo sĩ múa kiếm   trông  quen quen?”
“Để  xem.” Lạc Phi cũng xúm , “Người  trông cứ như, sư tỷ?”
“Gì cơ?” Lời của Lạc Phi  thu hút sự chú ý của .  dặn Lâm Thanh Từ cứ  theo Thực Mộng Mạc , còn  dừng  để xem bích họa.
Bích họa chỉ dùng những đường nét đơn giản để phác họa nhân vật, nhưng  vô cùng sống động,  quen đều  thể nhận   trong tranh.
 xem từng bức, phát hiện  đó chính là chuyện đời  từ lúc sinh  đến khi bái sư học đạo,  đó cùng sư phụ hàng yêu,  đến chuyện  Diễm quỷ nhập xác, Lâm Thanh Từ trở thành Thi Vương, và sư phụ tử trận, tất cả đều  vẽ  rõ ràng. Bức tranh cuối cùng  vẽ cảnh  đang ở phái Mao Sơn gặp Triệu Thiên Thành.
 nhắm mắt , cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn dần.
Trạm Én Đêm
“Sư tỷ.” Lạc Phi cũng nhận  điều bất thường, “Người vẽ tranh  dường như  hiểu chúng , ngay cả chuyện của ngàn năm  cũng .”
“Không chỉ thế.”  nhẹ nhàng thở  một , giọng  lạnh lùng, “Ngay cả chuyện  gần đây  đến Mao Sơn cũng . Có lẽ là  quen.”
Lạc Phi kinh ngạc: “Sư tỷ, chị  về Mao Sơn  ?”
“Ừ, để Triệu Thiên Thành giúp  điều tra một vài thứ.”    bay xuống, đạo bào màu xám tung bay, “Đi thôi,  thật sự nóng lòng   ai đang bí mật rình rập.”
Một lúc ,   thấy tiếng gầm của Lâm Thanh Từ, xem     giao chiến với ai đó .
 tăng tốc lao xuống, liền thấy Lâm Thanh Từ đang đánh  với một đàn cương thi. Những cương thi đó  hề sợ hãi Thi Vương, dù  c.h.é.m tan tành vẫn xông lên  ngừng.
“Anh Cả, tránh !”  rút một bình sứ ngọc trắng từ trong lòng , rắc về phía đàn cương thi.