8.
Đến nhà ma, khi  và Phó Ngọc định  thì Lâm Nhã gọi chúng  : "Anh Phó Ngọc, trùng hợp quá, em cũng  chơi nhà ma,  ngờ  gặp ."
Hừ, đồ cao dán chó chế* tiệt đầy bụng mưu mô!
Phó Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: " là đồ mặt dày." Cậu    với vẻ xin : "Chị,   đổi chỗ khác ?"
"Không cần ." Đổi chỗ phí thời gian. Dù  thì,  cũng  nhanh chóng gặp cái gọi là Thiên Sư mà cô  mời đến.
Trước khi , Phó Ngọc  vệ sinh. Chờ mãi  thấy    ,  liền  cửa nhà vệ sinh tìm. Lại bắt gặp Lâm Nhã đang kéo tay áo    cho : "Anh Phó Ngọc, lát nữa  nhà ma,  bảo vệ em  ? Em nhát gan, sợ ma lắm!"
Phó Ngọc  khẩy: "Cút ! Lâm Nhã, chuyện cô đối xử với Tiêu Nam  đây,   cảnh cáo cô . Cô  những   đổi, mà còn ngày càng quá đáng hơn! Giờ cô mà dám động đến một sợi lông của Tiêu Nam , cô cứ chờ  nghiền nát !"
Khi Phó Ngọc bước , Lâm Nhã ở phía  gọi với: "Phó Ngọc,    thích cái con tiện nhân đó  ?!"
Phó Ngọc dừng chân, từ từ   , khẽ khịt mũi: "  xứng đáng ? Bất kể là Tiêu Nam  đây,  Tiêu Nam bây giờ, những kẻ công tử bột vô công rỗi nghề như chúng , đều  xứng!"
"Còn nữa, nếu để   thấy cô gọi tiện nhân  nọ thêm  nữa, đừng trách   khách khí!!" Nói xong,   bước  khỏi cửa. Thấy  đang tựa  tường, liền vẻ mặt ngượng ngùng gọi một tiếng "chị".
   nhiều,  : "Đi thôi."
Vào nhà ma,  và Phó Ngọc bước  một căn phòng  cháy sém, liền  thấy Thư Kỳ ở cửa khẽ hỏi Lâm Nhã: "Đại sư đến ?"
"Sắp đến ."
Nếu    đến đông đủ …  chạm  vết sẹo màu hồng  cổ tay. Vậy thì hôm nay, hãy trả  vết sẹo  cho chúng .
9.
Vết sẹo  mới bong vảy  lâu. Đó là do Thư Kỳ r ạ c h.
Tối hôm đó tự học,  đang say sưa  bài tập, đến nỗi bạn cùng bàn  dậy lúc nào cũng  .  đang miệt mài tính toán  giấy nháp thì cổ tay trái phía mu bàn tay đột nhiên lạnh buốt. Một cơn đau thấu xương ập đến, m á u tuôn . Lúc   mới nhận    cạnh   còn là bạn cùng bàn nữa. Không  từ lúc nào, Thư Kỳ    chỗ đó.
Cô  vẫy vẫy lưỡi d.a.o lam  mặt ,   độc ác: "Đồ tiện nhân,    kinh động  khác, tan học tự  phòng y tế mà băng bó, nếu    sẽ r ạ c h chỗ khác!"
Gây thương tích cho  khác ngay trong giờ tự học! Tại  cô   tự tin đến thế? Bởi vì, Lâm Nhã là chỗ dựa của cô .
Buổi tối  khi sự việc  xảy , Thư Kỳ từng lớn tiếng khoe khoang sự trung thành trong lớp: "Nhã Nhã, mấy hôm nữa  cho  chơi một trò  ho lắm! Đảm bảo  vui vẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-tiem-cam-do-so-4/chapter-3.html.]
Lúc đó Lâm Nhã liếc  : "Trò gì  ho?"
"Cái trò  nhắc đến   đó, đảm bảo kích thích!"
"Con chó đó, đáng lẽ   dạy dỗ thật mạnh!"
  ngờ, cái gọi là "chơi trò  ho" của chúng  là việc bắt nạt  một cách tàn nhẫn hơn!
Lúc đó,   vết thương gần như lộ cả xương trắng, nở một nụ  âm u với cô ,  xé gấu áo đồng phục buộc chặt vết thương. Sau đó,  tung một cú đ.ấ.m  má trái của Thư Kỳ!
Hôm nay,  sẽ dốc hết sức lực để khiến chúng mày  trả giá!
Eo của cô  va mạnh  bàn học.   nhấc chân, giáng một cú đá mạnh  bụng cô . Lâm Nhã đang sững sờ, vội vàng quát lớn: "Đồ tiện nhân! Tìm chế*!"
Băng nhóm của chúng từ khắp các ngóc ngách trong lớp lao  …
10.
Trạm Én Đêm
Trong quá khứ, chúng từng kéo  đến vứt sách vở của  xuống đất, giật tóc ấ n đ ầ u   bồn c ầ u, nhổ nước bọt  thức ăn của … Những chuyện đó,  đều lặng lẽ chịu đựng.
Bởi vì ngay từ đầu khi chúng xé nát bài kiểm tra của ,    với giáo viên, nhưng cô  chỉ nhíu mày : "Bảo em  đừng xé nữa." Hoặc là: "Em   khả năng tự bảo quản bài kiểm tra của  ?"
Đến  thứ ba   với giáo viên, cô  cuối cùng cũng xử lý. Cô    mặt cả lớp: "Từ nay về    động  đồ đạc của một  bạn! Mấy đứa  thấy phiền ? Vẫn còn như con nít ba tuổi ?"
Ngày  giáo viên trách mắng đó,  giờ tự học tối, Thư Kỳ, Lâm Nhã cùng đám   chặn  trong lớp. Những tiếng tát chát chúa vang lên thật chói tai. Mặt  sưng húp. Trước khi , chúng đá  ngã mạnh xuống đất: "Dám đối đầu với bọn tao? Mày nghĩ kỹ  đấy!"
Lâm Nhã : "Mày   ba tao là ai ? Hiệu trưởng cũng  nể ông  ba phần!"
 , ba cô   quan hệ rộng rãi, còn … chỉ  một  ông  gần sáu mươi tuổi. Ông  tuổi  cao, mỗi ngày ở công trường kiếm tiền sinh hoạt phí  vắt kiệt sức lực của ông. Làm   thể so bì với ba cô ?
Kể từ đó,   rằng ngay cả khi tìm kiếm sự giúp đỡ cũng vô ích. Thế là,  học cách im lặng chịu đựng. Cho đến khi ông  bức đến chế*…
Lần , chúng    ngờ  sẽ phản kháng. Một    đối đầu với sáu, bảy , đánh chúng bầm dập. Chuyện    chấn động cả Khối, thậm chí Hiệu trưởng cũng . Ba  chúng thi   mặt yêu cầu gia đình  bồi thường một khoản tiền thuốc men khổng lồ, và còn  lệnh nhà trường  đuổi học .
  đến phòng Hiệu trưởng một chuyến. Sau khi  ngoài, giáo viên Chủ nhiệm của chúng   mời lên  chuyện. Còn chúng,  những  nhận  tiền thuốc men của , mà ngược  còn  ép  công khai xin  .
Kể từ đó, giáo viên Chủ nhiệm thường xuyên  bóng gió về  trong lớp. Còn Lâm Nhã và đám Thư Kỳ, càng hận  thể giế* chế* .