11.
 cứ nghĩ cô   nghiện việc  chép đáp án của , thì thế nào cũng  đợi đến khi kỳ thi Đại học kết thúc. Không ngờ,   nhắc đến chuyện đến nhà ma, cô   triệu tập  . Không sợ   sợ đến ngốc,  chép  đáp án nữa ?
Căn phòng  mô phỏng hiện trường vụ hỏa hoạn, khắp nơi đều  dấu vết cháy sém, tường  ám khói đen sì, ghế sofa cháy rụi chỉ còn  tàn tích. Phó Ngọc   cửa  quạt quạt tay: "Chị, mùi khó chịu quá, chúng  đổi phòng khác ?"
  định   đổi, thì  thấy tiếng  chuyện của bọn chúng ở cửa: "Trương Đại sư, bọn họ ở trong phòng ."
Ngay  đó, một giọng đàn ông trung niên vang lên: "Được."
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên: "Tiêu Nam, cô  ở trong đó ?"
 đáp một tiếng. Lâm Nhã khẽ hỏi: "Đại sư, Phó Ngọc cũng ở trong đó,     sợ ?"
"Không , lát nữa  trong dùng Mê Hồn Trận với  ."
  đến mở cửa, lúc    liếc nhanh qua camera giám sát ở góc tường. Sau khi Lâm Nhã mấy  bước , chúng  cùng  khám phá mấy căn phòng . Rất nhanh,  như gặp  Quỷ Bịt Mắt, mất liên lạc với mấy  . Bên tai dường như vọng  tiếng Phó Ngọc gọi lớn: "Tiêu Nam! Tiêu Nam! Chị ở ?"
  thấy một "NPC" tóc xõa xượi xuất hiện  mặt, cô  há to miệng đầy m á u, lộ  hàm răng nanh sắc nhọn. Rồi lao thẳng về phía . Hừm, là một con thật.
12.
"Đồ nghiệt súc!"  quát khẽ một tiếng, "NPC" chần chừ một lát,  dám tiến lên nữa.
"Ngay cả giọng của Sứ giả cũng  nhận  ?"
"NPC" lập tức sợ đến run lẩy bẩy, quỳ xuống đất: "Sứ giả tha mạng! Sứ giả đừng bắt  về Địa phủ,  vẫn còn tâm nguyện   thành!"
"Cầu xin Ngài!"
 ,    là Tiêu Nam thực sự. Mà là Truy Linh Sứ của Địa phủ. Chuyên  truy bắt những linh hồn cô độc, quỷ đói vì oán hận   báo đáp mà  chịu luân hồi. Để tiện cho công việc ở nhân gian,   mở một tiệm cầm đồ gọi là – Tứ Hào Cầm Đồ (Tiệm Cầm Đồ Số 4). Bất kể là  sống  ác quỷ, chỉ cần họ cầm cố linh hồn cho ,  sẽ thực hiện một điều ước của họ. Đương nhiên, những giao dịch tổn hại thiên lý, mất hết nhân tính thì   nhận. Là Truy Linh Sứ duy nhất của Địa phủ,  vẫn  chút đạo đức nghề nghiệp.
Khi Tiêu Nam đến, cô  thất thần,  rằng cô   còn   nào nữa. Ông cô   ép n h ả y l ầ u  đó, bà cô  vì tiền học phí của cô , trời  sáng  dậy  mò ốc ở hồ nước bán,  cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ. Khi tìm thấy,  thể  trương phình. Điều ước lớn nhất của cô  là Lâm Nhã, Thư Kỳ cùng đồng bọn  nhận  sự trừng phạt thích đáng. Vì thế, cô   tiếc cầm cố linh hồn của .
13.
"NPC"  mặt   trút bỏ vẻ ngoài đáng sợ, khoác   bộ quần áo trắng toát, gương mặt tái nhợt,  cổ hằn rõ một vòng vết bầm tím do  siết, trông thật đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-tiem-cam-do-so-4/chapter-4.html.]
 phất tay: "Cứ coi như   từng thấy cô."
Cô  lập tức biến mất  mặt .  nhíu mày, thở dài: Hãy cho cô  một cơ hội báo thù .
Khoảng mười phút , tiếng Trương Đại sư vọng  từ  xa: "Chẳng thấy gọi tiếng nào, chắc là  dọa cho ngốc .   xem , mấy  đợi ở đây."
Ngoài cửa, Lâm Nhã và Thư Kỳ thi  tâng bốc Trương Đại sư: "Đại Sư, ngài thật sự quá lợi hại!"
"Đại sư, thảo nào ba của cháu  ngài là   đầu giới Huyền Học ở Nam Giang!"
  mà thầm thấy buồn . Là Thiên Sư mà  vi phạm quy định của Thiên Sư, dùng quỷ hại , theo quy định,  khi chế* linh hồn sẽ  đầu thai thành chó để chuộc tội. Gan   thật  nhỏ, tưởng rằng thủ thuật của  cao siêu thì  thể che trời lấp đất  ?
 lặng lẽ chờ đợi . Trương Đại sư  bước , cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng, tự động đóng . Một luồng gió lạnh buốt ập đến, thổi tắt ngọn nến trắng leo lét trong góc.
Hắn cảnh giác  : "Cô…  lai lịch gì?!"
Ha ha, cũng ,    phát hiện  căn phòng    .   lạnh một tiếng, ngón tay đặt lên môi,  âm u với : "Suỵt,  !"
Ngay  đó, bên ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Nhã và Thư Kỳ chửi bới .
"Tiêu Nam! Mày dọa ai đấy?" Lâm Nhã giận dữ quát.
"! Tao r ạ c h mu bàn tay mày thì ? Tao sợ mày ?!" Thư Kỳ la lớn.
Trạm Én Đêm
Cả hai đều coi đối phương là . Còn  thì chậm rãi tiến  gần Trương Đại sư. Hắn   lùi  một bước: "Cô… cô là thần thánh phương nào?!"
 mở cửa: "Trương Huy,  là ai  quan trọng,  đây, xem chủ của ông diễn một màn kịch  đây."
Chỉ thấy Thư Kỳ kêu cứu thảm thiết chạy vụt qua  mặt chúng . Trong hành lang u tối, Lâm Nhã cúi đầu, tóc xõa tung, tay cầm một con d.a.o rọc giấy dính m á u, từng bước từng bước  về phía Thư Kỳ. Còn cổ tay của chính cô    r ạ c h! M á u nhỏ giọt khắp nơi. Lạch bạch, lạch bạch, tựa như những bông hoa của cái ác đang nở rộ.
 nhếch mép, Lâm Nhã, Thư Kỳ, đây chỉ là bước đầu tiên  trả  cho các cô. Mọi chuyện tiếp theo sẽ còn kịch tính hơn hôm nay  nhiều.