16.
Cái phong ấn quái quỷ ,  âm thầm giải nó  lâu mà vẫn  thể gỡ bỏ!
 vội vàng lùi , tránh  một cú vồ.
Phá! Phá! Cuối cùng, phong ấn    phá vỡ!
 chân  trượt,  ngã ngửa  . Hóa   nãy  tập trung  bộ  việc phá vỡ phong ấn,  để ý  chân   một viên đá nhỏ.
Ác linh đột nhiên lao xuống!
 lăn một vòng,  đầu  , thì thấy  nóc nhà xưởng bỏ hoang, Tất Nghiêu đang  khoanh tay quan sát. Bút Phán Quan của ,    lỏng lẻo cài  thắt lưng.
"Đưa đây!" Hắn    ngờ   còn  thể phân tâm đoạt lấy cây bút từ thắt lưng .
Khoảnh khắc bút Phán Quan  tay, ác linh  một  nữa lao tới.
"Ong —" Chỉ  thấy một tiếng động lớn, nó nặng nề đ.â.m  Pháp Trướng màu xanh bạc.
Bút  như rồng bay phượng múa. Một lá phù lục khổng lồ hiện   Pháp Trướng màu xanh bạc. Ác linh    ngờ  còn  khả năng phản công, do coi thường địch nên  kịp tránh né.
Nó  rạp  mặt đất, cuộn tròn thành một cục.
"Ôn Duyệt, tin  ,  sẽ cho cô một lời giải thích…"   dậy phủi bụi bẩn và cỏ vụn  , bước tới gỡ từng tấm vải trắng, giấy trắng  mặt Ôn Duyệt xuống.
Khi đầu ngón tay chạm  giữa trán cô bé, một luồng ánh sáng trắng rửa sạch  bộ sát khí   cô bé.
Nhìn  cô bé, thì  là một cô gái mười lăm mười, sáu tuổi. Sinh  đoan trang thanh tú,  là  một cô gái ngoan hiền.
 đột nhiên buồn từ trong lòng,  đầu  với Tất Nghiêu: "Cho con bé  một cơ hội, để nó  tròn chữ hiếu."
Tất Nghiêu khẽ hừ một tiếng: "Tang Vãn, cô quên   giáng xuống nhân gian bằng cách nào  ?"
 đương nhiên  quên. Mềm lòng chứ .
Ngày xưa  vì mềm lòng, lén lút thả một loạt ác linh, để chúng trở về nhân gian  thành tâm nguyện của .
17.
  cho Ôn Duyệt một cơ hội báo mộng.
Ngay khi trời tối  ngày hôm , cô bé  sớm đợi sẵn bên ngoài cửa sổ phòng ba .
Cặp vợ chồng ngoài bốn mươi, vì  chịu đựng nỗi đau mất con gái, trông họ như  sáu mươi tuổi.
Ôn Duyệt  ngừng rơi lệ, miệng lẩm bẩm: "Ba, , con cuối cùng cũng  báo thù . Tự tay g.i.ế.c chế* bọn chúng!"
"Ba , con thật may mắn,  gặp  đại nhân Tang Vãn, nếu   cô , con e rằng vĩnh viễn  thể báo thù …"
 vội : "Haizz, cô bé, lời     bừa  nhé.     giáng chức thêm nữa ."
Ôn Duyệt vội vàng gật đầu: " đúng, con chỉ là may mắn thôi, quan tài  đại nhân vô tình vớt lên."
Mười giờ, ba  cô bé cuối cùng cũng ngủ  .   cô bé   giấc mơ của họ.
Giấc mơ đó thật dài, thật dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-tiem-cam-do-so-4/vong-tay-tran-linh-chapter-7.html.]
Cô bé  về tuổi thơ, một tay nắm tay bố, một tay nắm tay ,  phố đòi ăn kẹo hồ lô.
Cô bé bắc ghế,   bếp vụng về học nấu ăn. Mẹ cô bé bế cô xuống,  đợi cô lớn hơn  hãy học.
Cô bé   nỗ lực giành  hạng nhất  khối, ba cô bé tự hào khoe với  : "Con gái   tiền đồ lắm!"
Tiêu Nam bên cạnh  nức nở: "Đại nhân, xin hãy để thời gian trôi chậm  một chút…"
18.
Trạm Én Đêm
Ba  của Ôn Duyệt hiếm hoi mãi  tỉnh giấc.
Mãi đến hơn tám giờ, Ôn Duyệt mới trở  bên cạnh : "Cảm ơn ngài, Đại nhân! Ba   em  trở về, và cũng  lựa chọn của em."
Khi  giao cô bé cho Tất Nghiêu,  : "Đối xử  với cô bé một chút! Cô bé   tìm một công việc !!"
Tất Nghiêu  đáp lời, ngược  ném cho  một vật.
 vươn tay đón lấy, thì thấy đó là một chiếc vòng Huyết Ngọc đỏ rực. Trông quen mắt lạ lùng!
"Đồ của , giữ gìn cẩn thận!"
 xoa nhẹ  một vết xước cực nhỏ bên trong chiếc vòng.
"Đừng tưởng chuyện   thần   quỷ  ! Không     nữa!"
    dẫn Ôn Duyệt biến mất  mắt .
Rất lâu ,  mới dám nhấc ngón cái  khỏi vết xước. Chỉ thấy  thành trong của chiếc vòng ngọc đầy tơ m á u khắc hai chữ cực nhỏ: Thập kỉ. (十几).
"Thập kỉ" thực  là "Thập Ngột" (十兀). Là nửa  của hai chữ "Tất Nghiêu" (毕尧).
Chỉ là, ký ức của   thiếu mất một mảnh,  nhớ tại     chiếc vòng . Càng  nhớ rõ  khi  việc cho Địa Phủ, giữa  và Tất Nghiêu   những quá khứ như thế nào.
19.
Tuy nhiên,   rằng,   khả năng thấu hiểu  ,  đoán   chuyện đều do một tay  sắp đặt.
Một tháng ,  và Tiêu Nam  ngoài, khi  qua một con sông, phát hiện  mặt nước yên tĩnh đang cuồn cuộn những xoáy nước đen ngòm.
Oán khí sâu nặng!
 tìm  vớt lên một cỗ quan tài màu đỏ.
Quan tài    dùng những chiếc đinh thép dài bằng cánh tay đóng chặt xuống đáy sông, phía   dùng đá tảng khổng lồ trấn áp.
Đẩy nắp quan tài , thì thấy t.h.i t.h.ể mặc hồng y, mặt  vải trắng che kín. Hai tay  đinh tán đóng xuyên qua, bảo vệ ngực.
Vừa  là  phép mượn mệnh!
Sau khi  giải thoát oan hồn, mới  là do Thẩm Thông !
Hóa  Ôn Duyệt  khi    nhục,    đe dọa,  rằng nếu cô bé dám báo cảnh sát,  sẽ g.i.ế.c cả nhà cô bé.
Đối mặt với kẻ liều mạng, Ôn Duyệt  dám đánh cược tính mạng của ba .
Vừa  kẻ cao nhân   Thẩm Thông  với  rằng trong mệnh   đại nạn, nếu  tìm  mượn mệnh, e rằng  sống qua ngày hôm .
Sau khi Ôn Duyệt tan học buổi tối,   lén lút theo dõi, bắt cóc và sát hại cô bé,  dìm xác cô bé xuống đáy sông. Thẩm Thông độc ác, cứ thế mà ngang nhiên mượn mấy chục năm dương thọ của Ôn Duyệt. Sống thật sung sướng  đời !