3.
Cô bé ngước khuôn mặt tinh xảo như búp bê lên, nhưng ánh mắt  lạnh lùng đến lạ. Cô bé  hề né tránh, hỏi thẳng con trai : "Đồng loại?"
Con trai  còn  thèm nhấc mí mắt, điềm nhiên tiếp tục ăn uống: "Làm   thể?"
Cô bé nhíu mày, đôi mắt  thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ,   trở về vẻ lạnh lùng. Cô bé : "Chữ của ngươi   xem qua,  thể là trẻ con  . Ngươi   đồng loại thì là gì?"
Con trai  cuối cùng cũng dừng ăn, ngẩng đầu lên,  như  : "Có một khả năng khác,  là... thiên địch của ngươi?"
Con trai  một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng   dậy sóng.
Đồng loại gì, thiên địch gì?
Chẳng lẽ cô bé    ?
 lập tức căng thẳng, tay lén lút sờ  túi, nơi  sẵn bùa chú, để đề phòng bất trắc.
Cô bé  xong lời con trai, sắc mặt biến đổi. Chưa kịp  gì, ba  cô bé  bưng đĩa đồ ăn, vội vã  tới.
"Hai    gì con gái ?" Ba của cô bé bực tức kéo cô bé   lưng,  vẻ bảo vệ.
Trạm Én Đêm
 sững ,  họ  hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Xin đừng căng thẳng, là cô bé  tự chạy sang..."
Chưa  dứt lời,  cô bé  hét lên một tiếng, giơ tay chỉ  con trai , kinh ngạc hét: " nhận   ! Cậu chính là  đạt giải Nhất ở tỉnh bên!"
Sau đó, bà  nhanh chóng   ôm lấy cô bé, vẻ mặt đầy sợ hãi: "  ! Các   hại Y Y,  khiến con bé  tham gia  cuộc thi ngày mai!   cho các  , các  sẽ  thành công ! Các   giành giải Nhất ? Mơ ! Giải nhất là của Y Y nhà !"
Y Y?
 nhớ  , trong danh sách Chung kết    một cái tên là Văn Y Y, chắc là cô bé .
Những  tham gia vòng Chung kết  quốc đều là  đạt giải Nhất ở các tỉnh, xem  cô bé  là Quán quân của một tỉnh nào đó, là một đứa trẻ  thực lực.
Tiếng hét chói tai của  cô bé  thu hút sự chú ý của nhiều .
 liên tục giải thích rằng chúng   hề  ý định  hại cô bé, mà cô bé là  chủ động đến  chuyện với chúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-troc-yeu-su-3-tuoi/dai-chien-hanh-hai-chapter-2.html.]
 ba  cô bé    , cứ khăng khăng là chúng  dụ dỗ cô bé.
  bao giờ thấy  nào ngang ngược và vô lý như , nhất thời thấy cạn lời, dứt khoát  giải thích nữa, chỉ lạnh lùng  họ  loạn.
Con trai  thảnh thơi khoanh tay  chằm chằm cô bé. Cô bé cảm nhận  ánh mắt đó, trong mắt lóe lên một tia sáng tinh ranh  thể nhận .
Cô bé giả vờ sợ hãi co rúm , nép  lòng : "Mẹ ơi, con sợ..."
Bản năng bảo vệ của  cô bé trỗi dậy, trong một khoảnh khắc như  tiêm thêm sức mạnh, bà   ầm ĩ hơn, thậm chí còn khiến Quản lý nhà hàng   mặt.
Quản lý nhà hàng  tác phong  chuyên nghiệp. Anh  lịch sự xin  những thực khách xung quanh  ảnh hưởng,  đó hỏi chúng   thể xuống văn phòng giải quyết mâu thuẫn  ?
 gật đầu.  cũng  giải quyết chuyện  nhanh chóng, nên ở  cũng .
 ba  Văn Y Y   đồng ý. Ba cô bé chỉ  mũi  Quản lý mắng: "Chúng   ! Muốn giấu  mà xử lý chúng  ? Mơ ! Giải quyết thì giải quyết ở đây, ngay  mặt  , đừng tưởng    các  cùng một phe…!"
Người quản lý  nhíu mày, nhưng vẫn nhã nhặn khuyên nhủ: "Thưa ông, ông  như  sẽ ảnh hưởng đến những khách hàng khác của nhà hàng. Ông yên tâm, chúng  nhất định sẽ giải quyết vấn đề một cách công bằng, tuyệt đối  thiên vị bên nào."
"Anh  công bằng là công bằng ? Ai mà    nhận tiền của    lưng  , dù   cũng  tin ! Chúng  sẽ gọi cảnh sát! Còn  xem camera giám sát nữa!     đều thấy, họ   hại con gái  như thế nào!"
Lòng tự ái của  cũng nổi lên,  đập bàn: "Báo cảnh sát! Nhất định  báo cảnh sát!  cũng  xem cảnh sát sẽ xử lý những  ngang ngược, vô lý như thế nào!"
Nghe đến báo cảnh sát, ánh mắt của Văn Y Y chợt lóe lên. Cô bé ngước lên  ba : "Ba  ơi, con  ,  cần phiền chú cảnh sát  ạ."
Nói xong,  rõ ràng cảm thấy ba  cô bé sững sờ hai giây,  như sực tỉnh, lẩm bẩm: "Phải , Y Y   cần thì  cần nữa..."
Sau đó, họ  Quản lý nhà hàng,     và con trai, như thể đột nhiên biến thành  khác, liên tục xin : "Ôi da, xin  nhé! Vừa  là chúng  nóng vội,  gây phiền phức cho   !"
Hai  họ  năng chân thành, thái độ khiêm tốn,   khác hẳn với vẻ ngang ngược, vô lý  nãy.
Một màn kịch lộn xộn cứ thế kết thúc một cách khó hiểu, bắt đầu đột ngột mà kết thúc cũng đột ngột.
Những vị khách đang xem kịch ở nhà hàng  lượt tản . Quản lý cũng cúi đầu xin  chúng   nữa  rời khỏi.
Chỉ  con trai ,  bóng lưng của Văn Y Y và bố  cô bé rời , mắt nheo .