Ha ha, nhưng chắc chắn  thể là Kim Thánh Cung nương nương.
Kim Thánh Cung nương nương yếu đuối uyển chuyển, dịu dàng thùy mị,  liên quan gì đến nữ tử   chứ?
Đám yêu quái  tiếng động của chúng   cho giật , trong  gian tĩnh lặng, vò rượu va  , một con yêu quái khẽ hỏi: "Kim Thánh Cung nương nương, tìm Ngài đó?"
Chết tiệt! Hình như  gặp  một thứ kỳ quái .
Đại sư   một cái, lặng lẽ đóng cửa động . Và đối diện với  trong im lặng.
Nơi  , là Dị  gian, là thế giới song song, là ảo giác trong hư  vô tận! Tóm   thể nào là Kim Thánh Cung nương nương !
Đại sư  và    cửa động phủ   một lúc lâu, hít sâu một , cuối cùng  giơ chân đá văng cửa động.
Ta với giọng yếu ớt: "Kim Thánh Cung nương nương, chúng  đến cứu Người..."
Nữ tử ban nãy   ghế gỗ, giờ   hẳn  bàn rượu, khí phách ngất trời : "Đám phế vật các ngươi! Chẳng  đứa nào uống !"
... Không  chứ…
Nương nương của , Người  điên  ?
17.
Kim Mao Hống   ở trong phủ, cả đám yêu quái đều tuân theo hiệu lệnh của Kim Thánh Cung nương nương, để chúng   một cách  trật tự.
Kim Thánh Cung nương nương  chúng  trình bày mục đích,  đến cong lưng,  dần dần sầm mặt xuống. Mày mắt nàng  nhuốm màu rượu đỏ, đột nhiên toát  vẻ sắc bén: "Ta  cần ai đến cứu cả! Kẻ đẩy   chỗ chết, trốn  lưng các ngươi, phất tay một cái, là  chấm dứt sự áy náy của  ? Làm gì  chuyện dễ dàng như !"
Ta há miệng, còn  kịp  thì   nàng ngắt lời, "Ngươi    vì áy náy mà ốm đau quấn  ? Muốn   yêu ? Hay    là Hoàng đế một nước, đẩy   cũng là bất đắc dĩ?"
Mày mắt nàng sắc bén, "Hắn  thể bảo vệ bách tính, là do  Vua vô dụng;  thể bảo vệ thê tử, là do  phu quân vô năng;   bắt  ba năm,  vì sợ yêu quái,  từng đến tìm ."
Nàng ngừng , vẻ mặt đầy châm biếm, "Ngươi   đau khổ,   bệnh nặng,  ngươi   ba năm  hậu cung   thêm bao nhiêu mỹ nhân ? Có   sinh  bao nhiêu Hoàng tử Hoàng tôn ? Tâm can đau khổ, nhưng cũng   chậm trễ việc   thê  đầy đàn. Tình yêu của nam nhân, thật rẻ mạt."
Ta…
Chết tiệt!
Cốt truyện . Là phiên bản đồng nhân hắc ám đúng ?!
18.
Để  thành nhiệm vụ,   với Kim Thánh Cung nương nương rằng, nếu chúng   thể cứu nàng về, Hoàng đế nguyện ý từ bỏ ngôi vị, của cải để ẩn  trong dân gian. Người xem,  yêu Người  bao! Vì Người, ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng  cần!
Không ngờ Kim Thánh Cung nương nương  càng tức giận hơn: "Vậy nên  bỏ rơi  ba năm, bây giờ còn    về chịu khổ với một tên nghèo rớt mồng tơi ?! Là  điên  là  điên ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/series-xuyen-thanh-xa-tinh-trong-tay-du-ky/phan-1-chap-4.html.]
Ta: "Thật khó để bình luận."
Kim Thánh Cung nương nương  thất vọng tràn trề về Hoàng đế,    thêm với chúng  nữa, hạ lệnh đuổi khách. Ta còn   thêm, nàng  đột nhiên lấy  một cái chuông, lắc một cái  lửa, lắc hai cái sinh  khói, lắc ba cái thì cát bay đá chạy.
Sư  còn  đấu một trận,   sấp  đầu sư  giật tóc : "Sư ,    đấu thì cũng   xem… Ta chín nửa   đó..."
Sư  thở dài, đành  thu Kim Cô Bổng ,  về Chu Tử Quốc.
Nhị sư  thấy chúng , từ xa  chạy đến đón: "Đại sư , các     ăn gì ngon . Ta ngửi thấy , thơm quá !"
Ta  với vẻ mặt tươi : "Nhị sư ,   thấy mùi đó giống mùi thịt rắn nướng chín ?"
Trạm Én Đêm
Nhị sư  chép miệng: " là   giống."
Lúc   mới phản ứng : "Ôi chao Tiểu sư ,   là  chín !" Nói    bắt đầu lén lút thì thầm: "Tiểu sư , Đại sư  chính là  đáng tin như  đó, nếu   đáng tin, sư phụ    bắt  nhiều  như thế!"
Hắn  chỉ  , "Lão Trư  tuy   bản lĩnh lớn như , nhưng  sẽ cùng sư phụ  bắt, coi như cùng sống cùng c.h.ế.t  bao giờ bỏ rơi,  hơn Đại sư  nhiều!"
"..." Sao cái logic  của ngươi   lý quá ?
19.
Dù  Kim Thánh Cung nương nương thái độ kiên quyết, nhưng vì văn bản thông quan, vẫn  tiếp tục thử.
Đại sư  thử. Tiểu sư  thì  cần.
Ta rúc  một góc tối: "Sư  cố lên!"
Tam sư  u uất dựa  bên cạnh : "Đại sư  cố lên!"
Nhị sư  chen  bên  của : "Đại sư  cố lên, Tiểu sư  cứ để  bảo vệ!"
Sư phụ bên cạnh im lặng một lúc,  treo  lên : "A di đà Phật, Ngộ Không,  nhanh về nhanh!"
Đại sư  lạnh lùng liếc  một cái. Ta giả vờ   thấy.
"Không  , vì nguy hiểm nên   cùng  ? Không  ,  bảo vệ  ?"
Đuôi rắn của  lướt qua tay Nhị sư , bi thương : "Đại sư ,   lòng mà   sức Ta  cùng chỉ khiến  chỉ  vướng chân vướng tay!"
Nhị sư  chỉ    ha hả: "Tiểu sư  tự nhận thức khá rõ ràng nha!"
Đại sư  liếc  một cái, Kim Cô Bổng đột nhiên dựng thẳng  mặt đất, mặt đất dường như cũng đang rên rỉ.
Nhị sư  lặng lẽ buông đuôi rắn của   và im bặt, Tam sư  lặng lẽ di chuyển đến một góc tối khác.