Mọi ngơ , , "..." lặng lẽ tiếp tục nhiệm vụ, ai nấy lòng thầm thở dài, cảm thấy như một nhóm kẻ khờ ép tham gia trò chơi quỷ dị .
Sau khi hóa vàng xong, họ vội vã lên đường. Càng sâu cuối thôn, xung quanh càng trở nên vắng vẻ, những ngọn đèn dẫn đường phía hóa thành những đốm sáng mờ nhạt, lung lay giữa sương mù đặc quánh. Trời tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất chỉ còn chiếc đèn lồng trong tay Lê Tri, ánh sáng mờ vàng kéo dài bóng , rọi lên con đường nhỏ lầy lội chân.
Chúc Chi Bạch cùng, mệt mỏi lẩm bẩm:
"Sao vẫn tới nơi nữa ? sắp kiệt sức đây..."
Liên Thanh Lâm bật , trêu chọc:
"Anh Chúc , thể lực yếu quá đấy. Ra ngoài nhớ tập thể dục với nhé, thì mấy bước thế cũng mệt thì thảm lắm."
Trì Y xen , giọng nửa đùa nửa thật:
"Nếu sống sót khỏi đây, thề sẽ đăng ký tập gym luôn. Nhỡ gặp ma, còn chạy kịp."
Nhắc tới " ngoài", khí quanh họ dường như nhẹ nhõm hẳn. Những tiếng rì rầm vang lên trong màn mưa mịt mờ, giống như một thứ thuốc an thần tạm thời.
"Tri Tri," Trì Y nhoẻn , sang Lê Tri, " ngoài cùng tập gym với nhé?"
Lê Tri khẽ:
"Được thôi."
Chúc Chi Bạch thì thở dài tự giễu:
"Xem đúng là già thật ... Đi một đoạn thôi mà đau lưng, ngoài chắc tập luyện cật lực mới ."
Câu của ban đầu bình thường. khi Chúc Chi Bạch lặp nữa về chuyện "đau lưng", Lê Tri bỗng cảm thấy bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/show-tap-ky-khung-bo/chuong-40.html.]
Chúc Chi Bạch vốn là một đàn ông khỏe mạnh, chỉ mới ngoài ba mươi, vóc dáng cường tráng. Với thể lực như , chỉ bộ một quãng thế lẽ chẳng thành vấn đề, ngay cả Trì Y — yếu nhất nhóm — cũng còn than thở, kêu mệt, còn "đau lưng" tới hai ?
Một dự cảm lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
Lê Tri đầu . cô nhớ tới lời dặn của Lý Kiến Hề khi xuất phát: Không bao giờ đầu .
Cô cắn răng, ngoái đầu, chỉ khẽ nâng cao chiếc đèn lồng trong tay, rọi ánh sáng về phía .
Ánh lửa lờ mờ kéo dài bóng mặt đất. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái... Năm cái bóng mờ mờ của những phía in rõ ràng con đường đất ẩm ướt. đến cái bóng của Chúc Chi Bạch cùng, cô lập tức nhận điều khác thường.
Cái bóng của đơn thuần là một hình .
Nó cồng kềnh, méo mó, như hai bóng chồng lên . Một cái bóng lớn u ám ôm chặt lấy cái bóng của Chúc Chi Bạch, dây dưa, quấn lấy , khiến hình dáng bóng đen trở nên dị dạng, vặn vẹo đến kinh hãi.
Đèn lồng trong tay Lê Tri khẽ run lên, ánh sáng cũng lay lắt theo.
Dưới ánh đèn lồng mờ nhòe, cái bóng đen dị dạng lưng Chúc Chi Bạch càng lúc càng rõ ràng.
Không ai trong nhóm phát hiện động tác của Lê Tri, chỉ Hứa Thuật đầu khẽ liếc sang, đó lập tức cứng đầu như cũ. Cái bóng cao lớn, lưng gù, cổ vươn dài , cái đầu thì to bất thường như thể đang cố gắng bám chặt lên vai Chúc Chi Bạch.
Điểm cuối của cuộc hô đêm — ngôi miếu thổ địa — chỉ cách bọn họ vài trăm mét. Đoạn đường thẳng tắp, lấy một ngã rẽ. Lê Tri thầm quan sát địa hình xung quanh, bước chân cô chậm , dần dần thu hẹp cách với Cao Sĩ Quân ở phía .
Giọng cô trầm thấp, gần như chỉ là thở: "Anh lên ."
TBC
Cao Sĩ Quân ngớ , rõ Lê Tri dụng ý gì. vốn dĩ trong đội, cô là lanh trí nhất, hành động nào cũng lý do, hỏi nhiều, chỉ lập tức lời đổi chỗ.
Ngay đó, Lê Tri chủ động xin đổi vị trí với Liên Thanh Lâm. Cậu thanh niên còn kịp hỏi han thì cô bước lên mặt .
Không khí trong đoàn đột nhiên trở nên căng thẳng. Những tiếng đùa nhạt nhẽo lúc lập tức tắt ngấm, bầu khí chùng xuống, nặng nề tới mức khiến ngạt thở.