Những năm qua, cô cách nào chứng minh rằng hề ông nuôi dưỡng.
Thời gian dài thể thoát khỏi mối ràng buộc, cuối cùng cũng kết thúc.
cô vẫn nghĩ cách cảm ơn Chu tổng như thế nào.
Ngày 5 tháng đó.
Thẩm Tĩnh nhận thông báo lương qua tài khoản ngân hàng.
Dù tháng xin nghỉ khá nhiều, lương ở quán cũng cắt bớt, nhưng ít đó là tiền do chính tay cô kiếm .
Nghĩ đến chuyện của cha dượng, cô tự lái xe đến bãi đậu xe ở tòa nhà CBD để chờ Chu Luật Trầm tan họp.
Ngồi trong xe, cô đăm chiêu một lúc lâu, đúng giờ mới gọi cho , “Em mời ăn cơm ?
Hôm nay em lĩnh lương.”
Anh chỉ khẽ “ừ,” coi như là đồng ý.
Cô định hỏi thêm, Anh xuống ?
dập máy khi cô kịp thốt lời.
Thật cô thích đợi ai cả.
cuộc đời , tất cả sự kiên nhẫn và ngoại lệ của cô đều dành cho Chu Luật Trầm .
Thẩm Tĩnh chọn một phòng riêng ngoài trời của một nhà hàng tư nhân.
Tiếng nước chảy róc rách từ giả sơn, mùa đông gần đến càng gian thêm lạnh lẽo, dường như còn lạnh hơn cả trái tim Chu Luật Trầm.
Chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng nước nối đến lục giác đình, gió thổi tung rèm trắng rủ bốn góc, khung cảnh cổ kính đầy chất thơ.
Cô Chu Luật Trầm là kỹ tính, nên nhờ Trần Dao giúp mới lấy chỗ VIP ở nơi ; nếu , cô cũng khó mà đặt .
Chiếc bàn tròn bằng gỗ lê đỏ bày biện tinh tế.
Cô cạnh Chu Luật Trầm.
Một tay tựa tay vịn ghế cô, tay tao nhã cầm tách , từng động tác đều toát lên vẻ quý phái của một công tử gia thế.
“Lương tháng bao nhiêu?” hỏi.
Thẩm Tĩnh nhấp một ngụm , phồng má, giơ một ngón tay , “Mười hai nghìn.”
Khoản tiền bằng một buổi vui chơi của Chu nhị công tử.
Anh cô mà chỉ liếc cô một cái, nở nụ thản nhiên, “Anh cũng trả lương cho em.”
“Thật ?
Anh định trả bao nhiêu?”
Thẩm Tĩnh chỉ mong thêm một khoản lương, mà còn hưởng cái thú vui của Chu công tử.
Anh cụ thể, chỉ thản nhiên đặt tách xuống, nhấc điện thoại lên, ngón tay dài và xương xẩu lướt nhẹ màn hình.
Chỉ một lát , tài khoản cô nhận một khoản tiền dài, 2 ở đầu theo là một dãy khiến Thẩm Tĩnh đếm đến hoa cả mắt.
là Chu nhị công tử đối đãi với phụ nữ vô cùng hào phóng, cho bao nhiêu là cho bấy nhiêu.
Cô nghiêng , áp sát , hít lấy mùi hương gỗ dễ chịu từ bộ vest đắt tiền, “Mỗi tháng ngày 5 đều gửi chứ?”
Chu Luật Trầm liếc cô, ánh mắt long lanh trong sáng như viên ngọc, trắng trẻo và dịu dàng, “Gửi.”
Anh dừng , khóe miệng nhếch lên, “Còn tùy việc em theo bao lâu.”
Thẩm Tĩnh dịu dàng kéo vạt áo , “Trừ khi em giận, nếu em sẽ bỏ .”
Anh vẫn ôm eo cô, tay nâng tách nhấp một ngụm đặt xuống, gì thêm.
Thẩm Tĩnh ngước lên, “Nếu em còn theo , vẫn sẽ phát lương chứ?
Như em chắc chắn sẽ giàu lên.”
Anh khẽ, giọng trầm thấp, “Nếu lấy vợ, thì sẽ phát nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-105.html.]
“Sao ?”
Cô còn hỏi, sẽ cưới ai.
“Bởi vì vợ .”
Anh dừng , nhẹ nhàng siết lấy vai cô, cúi xuống, ghé tai cô, thở nóng bỏng phả lên cổ khiến động mạch cô run rẩy, “Nếu phát lương cho em, cô sẽ loạn lên mất.”
Thẩm Tĩnh kìm một chút thất vọng, cúi xuống cầm chiếc nĩa lên, gắp một miếng bánh, nhưng ăn, chỉ gẩy nhẹ lớp vỏ mềm mịn, “Vậy thì đúng là .
Chu tổng Liên Hợp còn thương vợ nhỉ.”
Giọng cô thoáng chút chua chát.
Anh nhận sự đổi trong cảm xúc của cô.
Thẩm Tĩnh tự nhủ.
Thật ngu ngốc.
Một đàn ông cưới con gái yêu về nhà đương nhiên sẽ trân trọng.
Chỉ là đó sẽ là cô.
Cô nghĩ, kết cục của họ chắc hẳn thể .
Câu , Lương Ánh Ninh thường .
“Cậu mà hy vọng sẽ yêu , chúng hiểu quá mà.”
“Anh sẽ đối xử với , nhưng là yêu.”
Thẩm Tĩnh tin điều đó.
Làn khí lạnh ùa đến.
Trong bốn bề lộng gió của đình nhỏ, gió thổi qua càng lạnh hơn, Thẩm Tĩnh cầm lấy áo vest của Chu Luật Trầm khoác lên , hỏi ý kiến .
Món ăn dọn lên bàn.
Cô lặng lẽ ăn cơm, còn thì lạnh lùng uống .
Chu Luật Trầm chợt nhận , cô phần gầy yếu, chiếc áo vest rộng lớn khoác lên trông như nuốt chửng lấy cô, khiến việc gắp thức ăn của cô trở nên khó khăn.
Anh cầm đôi đũa công cộng, gắp một miếng thịt chiên giòn kiểu bướm cho bát cô.
Thẩm Tĩnh nếm một chút, nũng nịu , “Em còn nữa.”
Chu Luật Trầm chau mày, dễ nhận , nhưng đưa tay gắp thêm cho cô một miếng nữa.
Thẩm Tĩnh đưa mắt xung quanh, khẽ thắc mắc, “Em phát hiện, chẳng ai đến đây ăn cơm cả.”
Cả sảnh lớn cũng thấy bóng .
Chu Luật Trầm bình thản đáp, “Phải đặt một tháng, mỗi ngày chỉ tiếp hai bàn.”
“Vậy thì…”
Cô rõ ràng chỉ mới đặt bàn cách đây hai tiếng.
Chu công tử cô một cái, “Cũng coi là em mời ăn cơm đấy nhỉ.”
Rõ ràng là Trần Dao bày mưu cho cô mà.
Thẩm Tĩnh gắp một miếng cá, đưa lên môi , “Anh thích thì ăn, thì thôi.
Lần đến ngày lĩnh lương, em sẽ mời nữa .”
Hai gần , khung cảnh mật đùa giỡn chẳng giống như đang ăn uống nghiêm túc chút nào.
“Ông chủ!”
Nghe tiếng gọi, Thẩm Tĩnh ngẩng lên.
Ngôi lớn Lục Tư Nguyên với vẻ ngoài tinh tế đang tiến về phía đình nhỏ của họ.