Thẩm Tĩnh cầm chiếc muỗng nhỏ, khuấy nhẹ nồi bánh trôi, “Anh kén chọn lắm, nếu ngon sẽ ăn.
Dù cố gắng thế nào, cũng sẽ chẳng để tâm, tất cả phụ thuộc tâm trạng của thôi.”
Bát bánh trôi dành cho Chu Luật Trầm là món cô tự tay chuẩn , cố gắng thật mắt, thử thử vài để chọn vị nhân mà cô nghĩ sẽ hợp khẩu vị , vì thực sự kén ăn.
Đêm về 10 giờ mà Chu Luật Trầm vẫn về.
Cô đoán lẽ đang ở nhà ăn tối cùng gia đình nên cũng phiền.
Thẩm Tĩnh bát bánh trôi quầy bar, nhắn tin cho .
Đêm Đông chí sắp trôi qua.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm 12 giờ.
Cô cầm điện thoại lên, tìm của và gọi.
Đợi lâu, cuối cùng điện thoại cũng bắt máy.
Ban đầu, tiếng từ bên vọng là tiếng bài bạc, kèm theo đó là tiếng đùa của những trẻ tuổi.
Khoảng hai giây khi Chu Luật Trầm nhấc máy, đầu dây bên mới yên lặng, tĩnh mịch đến mức cả tiếng kim rơi.
Trong đầu Thẩm Tĩnh hiện lên một khung cảnh, đang ở nơi xa hoa nào đó, vui vẻ chơi bời cùng bạn bè trong giới, hăng hái màng đến những điều tầm thường của cuộc sống.
Hoặc lẽ đang dựa ghế chơi bài, ánh mắt sắc bén, bảo những xung quanh giữ yên lặng để điện thoại.
Nhìn khung cảnh đêm của Thượng Hải qua cửa sổ, cô nhẹ giọng , “Hôm nay là Đông chí, về ?”
Anh khẽ nhướn mày, “Là Đông chí ?”
Thẩm Tĩnh đáp, “Em nhắn tin cho .”
Chu Luật Trầm dừng một chút, “Anh quên mất.”
Thẩm Tĩnh im lặng, như sẽ chẳng bao giờ để ý hôm nay là Đông chí Tết Nguyên tiêu.
“Có giận ?” Anh khẽ, giọng dỗ dành nhẹ nhàng, “Anh về ngay, ?”
Thẩm Tĩnh trách móc, “Sao thể quên chứ, em chờ về để ăn bánh trôi cùng.”
Chu Luật Trầm vẫy tay hiệu cho bạn lấy chiếc áo vest của .
Anh cầm lấy và khoác lên cánh tay, tay giữ điện thoại, từ tốn dậy, vẻ mặt đầy điềm đạm.
“Được , bảo bối, về nhà tiếp.”
Một tiếng “bảo bối”.
là cách dỗ dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-111.html.]
Trong góc phòng nơi Trần Dao đang pha , ló đầu nhị công tử, “Ồ, chỉ một cú điện thoại kìa.”
Chu Luật Trầm mỉm , cúp máy.
Trần Dao thở dài, “Nhà bảo bối quả thật khác hẳn.”
Chu Luật Trầm mân mê chiếc bật lửa dầu bằng đồng, : “Cứ chơi .”
Trần Dao vẫy tay, “Vậy tiễn nhé.”
Thật lạ lùng, một cuộc gọi đến, và Chu nhị công tử thật sự rời .
Chu Luật Trầm lái xe nhanh, đầy 30 phút đến Cloud Peak, dùng dấu vân tay mở khóa cửa, bên trong căn nhà tối đen như mực.
Anh đưa tay bật đèn.
Trước cửa sổ, con gái ôm mèo tấm thảm lông cừu, chân co nghiêng về một bên.
Khi cô đầu , ánh đèn lạnh khiến gương mặt cô trở nên xanh xao hơn.
Ánh mắt cô , đầy trách móc.
Chu Luật Trầm đặt chiếc áo vest xuống, cúi nhấc chú mèo trắng nhỏ khỏi tay cô và đặt sang một bên.
Thẩm Tĩnh chỉ tay về bát bánh trôi nguội lạnh, “Em cho , qua 12 giờ .”
Chu Luật Trầm liếc qua, thản nhiên đáp, “Qua thì thôi, ăn nữa.”
“Em tự tay đấy.” Cô .
Chu Luật Trầm cô nhạt, “Em rảnh quá nhỉ.”
Giọng điệu của mang theo sự thờ ơ, với thái độ kiêu ngạo vốn .
Ý tứ đó là, ai bảo em .
Anh hề để tâm đến sự tận tụy của cô.
Khoảnh khắc , Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng hiểu, vì sự khác biệt giai cấp giữa với .
Trên đời một kiểu bao giờ lay động những sự quan tâm lòng từ khác.
Anh bao giờ thiếu chăm sóc cho , nên chút quan tâm từ cô cũng chẳng thể khiến lòng xao động.
Anh sẽ vì điều đó mà cảm động, chỉ thấy cô quá rảnh rỗi.
Thẩm Tĩnh im lặng .
“Chu Luật Trầm, từng thấy đau lòng , từng chuyện gì bất như ý, từng ai thứ gì mà thể ?”
“Chưa từng.” Anh đáp nhẹ tênh, bế cô lên, đặt ngang eo .