Thỉnh thoảng thấy Thẩm Tĩnh và Lương Ánh Ninh quá thiết, cô cảm thấy thoải mái, chút ghen tuông.
Cô thể nào thiết với một tiểu thư như Lương Ánh Ninh.
Huống hồ…
Thẩm Tĩnh sang, Hình Phi một lúc, nuốt xuống những lời định hỏi, “Mình lạnh nhạt với , ngày nào chẳng gặp ở chỗ .”
Hình Phi mỉm , khoác tay Thẩm Tĩnh, sánh bước ngoài, “Rõ ràng quen mà.”
Trong lúc ăn đồ nướng.
Điện thoại của Hình Phi liên tục rung, cô nhắn tin xong đặt xuống, thấy tin nhắn mới, thỉnh thoảng nở nụ .
Thẩm Tĩnh thấy cảnh đó, liền , “Dựa thể chống sắp đặt của nhà họ Trần .”
Hình Phi đáp, “Chỉ là tán gẫu cho vui thôi, vợ cưới, đụng gì.”
Nói , Hình Phi sực nhớ , mặt thoáng đổi, chút ngượng ngùng bối rối, “Cậu ?”
Thẩm Tĩnh lặng lẽ cô, gật đầu.
Hình Phi im lặng một lúc, “Chỉ là… là yêu thôi.
Lúc đính hôn với Lương Ánh Ninh, bọn ở bên .”
Thẩm Tĩnh nhấp một ngụm nước trái cây, “Ánh Ninh họ sẽ đính hôn dịp Tết Dương lịch.”
Không còn xa nữa.
Hình Phi cúi đầu, “Mình , vẫn về phía Ánh Ninh đúng .”
Thẩm Tĩnh dịu dàng , “Phi Phi, thiên vị ai cả.
Mình cũng rối tinh lên, tư cách can thiệp chuyện của .
Mình chỉ là, thiệp mời của nhà họ Trần gửi , đến lúc đó sẽ đối diện thế nào?”
Gia tộc nhà họ Trần nắm trong tay hàng chục mã cổ phiếu.
Cơ nghiệp của họ trải dài khắp khu vực châu Á.
Trần Dao mà rời khỏi nhà họ Trần thì chẳng là gì cả.
Những thứ như xe sang, biệt thự cuộc sống xa hoa chẳng bao giờ nếu chỉ dựa sức .
Liệu câu chuyện cổ tích nào mà hoàng tử từ bỏ ngai vàng để sống cuộc đời giản đơn với nàng Lọ Lem ?
Lúc , Hình Phi thực sự tỏ ghen tỵ với Thẩm Tĩnh, “Lương Ánh Ninh nhất thiết cưới chứ.
Họ yêu , bên vui vẻ gì ?”
“Hơn nữa, A Tĩnh, rõ ràng quen .
Cậu Hồng Kông chơi với Lương Ánh Ninh mà chẳng thèm gọi , mở tiệc cũng mời .
Chỉ vì cô là tiểu thư còn thì ?”
Thẩm Tĩnh ngạc nhiên cô, Hình Phi đang gì.
“Lúc đó việc ở Hồng Kông, cô đến để cùng thư giãn.
Còn khi mở tiệc gọi mà, chỉ là bận thôi, phớt lờ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-115.html.]
Hình Phi mở nắp chai bia, giọng lạnh lùng, “Đừng tìm lý do.
Mình coi là bạn nhất, còn coi Lương Ánh Ninh là bạn nhất.
Điều đó khiến vui.”
Thẩm Tĩnh thanh toán cầm lấy túi xách, “Cậu tự bình tĩnh .”
Hình Phi lên, theo bóng lưng của Thẩm Tĩnh, “Cậu buông tay để thành cho họ đúng ?
Có ai nghĩ đến cảm giác của ?
Rõ ràng và bên , mà bây giờ giấu giếm, dám công khai chỉ vì sợ giận.”
Thẩm Tĩnh khựng , “Mình sợ nhà họ Trần sẽ đối phó với .
Anh thể nào chống họ .
Hãy chăm sóc bản , đừng uống thêm nữa.”
Trùng hợp , điện thoại của Lương Ánh Ninh gọi tới, rủ cô chơi ở hội sở.
Thẩm Tĩnh cầm chìa khóa xe, lái xe về Thượng Hải.
Tại một trong những hội sở đắt đỏ nhất, cô tìm thấy Lương Ánh Ninh.
Cô nàng Lương tiểu thư yêu thích Lâm Phong, đang hát một bài của :
“Anh dành cho em cả cuộc đời , ai sánh
Em và chẳng thể bên mãi mãi
Cuộc gặp gỡ như một bộ phim trọn vẹn
Bắt đầu từ trang nào đây
Tình yêu nặng nề, chỉ một thở nghẹt thở
Tình yêu quá , mà chẳng thể nâng niu”
Lương Ánh Ninh và Trần Dao một điểm chung, đó là khi uống say đều thích hát hò, khoe giọng ca khàn khàn của .
“Nếu thể căm ghét em, sẽ dốc lòng mà căm hận…”
Cứ hận , hận , cũng đáng hận mà.
Bản tính của Trần thiếu gia khó mà đổi.
Lương Ánh Ninh đang say sưa trong men rượu và âm nhạc, “Kết hôn thì còn vui nữa, nên chơi cho .”
Thẩm Tĩnh dựa khung cửa, khung cảnh xa hoa, đèn màu rực rỡ mắt, lòng chút xao động.
Cô nhớ thời gian đây, khi La Nguyên Bình thường chặn đường cô, ép buộc cô cùng các quán bar.
Anh luôn để bạn bè xung quanh cổ vũ gọi cô là “chị dâu”, cô như một con cừu non dẫn lò mổ, đó chịu đựng.
Cô thực sự ghét sự áp đặt và điên cuồng của La Nguyên Bình.
Mỗi khi say rượu, La Nguyên Bình luôn tìm cách cưỡng hôn cô, chỉ khi cô lấy điện thoại dọa báo cảnh sát thì mới chùn bước, dám chạm .
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thẩm Tĩnh l**m nhẹ đôi môi khô, lấy cây son trong túi và thoa lên môi tấm gương kính cửa.