Trong màn đêm dày đặc, cô yên lặng tựa vai , khẽ cắn nhẹ.
Kiễng chân lên mà suýt vững, cuối cùng để giữ chặt eo.
Tình cảnh nảy sinh sự mật, Thẩm Tĩnh như từ chối như chấp nhận, dáng nhỏ nhắn lọt thỏm trong tay .
Cô dịch nhẹ, để eo mảnh mai của lướt nhẹ phần thắt lưng , vô tình cọ dây thắt lưng bằng da, kéo theo những sợi tơ vàng thêu hoa chiếc sườn xám quấn .
Chu Luật Trầm khẽ nuốt xuống, cảm giác thôi thúc trong lòng thể kìm nén.
Anh áp sát, ép cô cây lớn, ngón tay dài nắm lấy eo hẹp của cô, trán chạm trán cô, thở rối loạn.
“A Tĩnh.”
Anh chiếm lấy môi cô, giọng thấp đến gần như thì thầm, nhưng đầy vẻ kìm nén, “Anh đúng là điên .”
Thẩm Tĩnh đưa tay ôm lấy lưng , đầu tiên gọi một cái tên mật ngoài từ “bảo bối” – A Tĩnh.
Trong những khoảnh khắc đắm say, chỉ khi nào , mới gọi cô là “bảo bối,” như một lời chiều chuộng theo ý .
Chu Luật Trầm, thật chẳng là chính trực.
“Anh…”
Anh để cô hết câu.
Nụ hôn của luôn mãnh liệt.
Như thể cô cuốn một cỗ máy nghiền nát thứ.
Thẩm Tĩnh thể đẩy , ngược khống chế càng mạnh hơn.
Trên cô vẫn còn mùi nước sốt mặn, lưu khi cô vận chuyển đồ.
Chu Luật Trầm cảm nhận và chán ghét.
Chân cô mềm nhũn, tay vịn cây lớn phía .
Chiếc sườn xám vò nhăn nheo, cô chỉ thể cúi đầu chỉnh từng nếp nhăn.
Chu Luật Trầm nhấc ngón tay, nhẹ nhàng lau những giọt sáng lấp lánh ở khóe môi cô, “Anh cưng chiều em, để em ngoài khuân vác đồ cho khác.”
Với Chu Luật Trầm, phụ nữ của nên cưng chiều, sạch sẽ yên đó, chứ mặc chiếc sườn xám bất tiện để khuân vác đồ.
Anh là ai mà để phụ nữ của khuân vác?
Huống hồ còn là giúp đỡ đàn ông khác.
Thẩm Tĩnh khẽ, ngẩng lên, “Ai bảo b.ắ.n pháo hoa cho em xem, coi như là hình phạt.”
“Muốn phạt thế nào?”
Anh hỏi , nhưng thật sự một công tử quý tộc như thì ai phạt nổi, liệu ai thể cúi ?
Anh từ nhỏ quen với quyền lực và sự hưởng thụ.
“Phạt năm vẫn cùng em đón lễ.”
Chu Luật Trầm khẽ nhạo, “Vậy Ngày đầu năm tính ?”
“…”
Tính cái gì, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết dương lịch , Thẩm Tĩnh đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c .
Chu Luật Trầm nhân đà ôm cô lòng, mí mắt khẽ nhướng lên với vẻ buông thả, cợt, “Đau đấy.”
Thẩm Tĩnh đ.ấ.m thêm một cái nữa, là thấy đau mà chỉ đang trêu cô.
Trong thất, Nhiếp Diễn Tắc đang nhã nhặn pha , bèn sang hỏi Tôn Kỳ Yến bên cạnh, “Cậu quen cô bạn gái nhỏ của A Trầm ?”
Tôn Kỳ Yến chỉ , “Cũng thể xem là .”
Nhiếp Diễn Tắc nhấp một ngụm , chau mày Tôn Kỳ Yến, “Cũng thể xem là nghĩa là ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-128.html.]
Quen quen?”
Tôn Kỳ Yến đáp, “Láng giềng.”
Nhiếp Diễn Tắc nhướng mày, “Láng giềng kiểu gì?”
Tôn Kỳ Yến nghiêng đầu, hỏi , “Anh từng láng giềng ?”
Tất nhiên là .
Sao chứ.
Nhiếp Diễn Tắc cũng thôi hỏi nữa, đầu khi tiếng động.
Chu Luật Trầm và Thẩm Tĩnh từ xuất hiện, cô gái nhỏ cúi đầu, gương mặt đỏ bừng e thẹn.
Thẩm Tĩnh lặng lẽ xuống, Chu Luật Trầm thoáng qua Tôn Kỳ Yến phía xa, rời .
Nhiếp Diễn Tắc gọi , “Anh ?”
Chu Luật Trầm đáp gọn hai chữ lạnh lùng, “Hút thuốc.”
Ánh mắt Thẩm Tĩnh dõi theo bóng , cho đến khi khuất góc hành lang.
Rồi cô thu ánh .
Tôn Kỳ Yến đó, thu hết cảnh tượng trong mắt.
Người đó chính là Chu Luật Trầm.
Giữa và Chu Luật Trầm, đúng là quen , từng bàn chuyện ăn, chỉ là thiết lắm.
Nhiếp Diễn Tắc thật điều, “Lần gặp mặt hai chào hỏi gì thế?
Chẳng vẫn còn vụ ăn đang bàn ?”
Tôn Kỳ Yến khẽ phủi những lá trong cốc, “Nhị công tử nhà họ Chu nào chả thế.”
Họ Chu , lòng thật lạnh lùng.
“Vậy còn ?” Nhiếp Diễn Tắc tỏ tò mò, “Ông chủ của cũng chẳng gì ?”
Chén nguội lạnh , hương vị còn kí.ch thí.ch vị giác, Tôn Kỳ Yến đặt chén xuống, dậy rời .
“Pháo hoa ở sân tự mà dọn, thuê công nhân chẳng tốn tiền ?”
Đêm đó.
Thẩm Tĩnh và Chu Luật Trầm ở đến nửa đêm mới rời , cả hai quấn quýt trong phòng đến tận ngày hôm .
Ngủ , cho đến khi trời sáng tối.
Họ một kỳ nghỉ lễ nào đàng hoàng.
Sau khi thỏa mãn, Chu Luật Trầm lười biếng dựa sofa, cô ngủ giường, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa ngón tay dài, ngón trỏ nhẹ nhàng gạt tàn, dáng vẻ thờ ơ.
Sau hai điếu thuốc.
Chu Luật Trầm dậy phòng khách, nhận từ bảo vệ hộp thuốc cao dán, trở phòng ngủ.
Anh quỳ một chân lên giường, cúi , vuốt mái tóc rối bù của Thẩm Tĩnh, chống tay hai bên cô, giọng trầm thấp, “Ngoan nào, bôi thuốc cho em.”
Thẩm Tĩnh còn đang mơ màng, chỉ lẩm bẩm hai từ “ cần”.
Trong giấc ngủ, cô cuộn như một con thú non quý giá trong lớp chăn ấm áp.
Chu Luật Trầm quan tâm đến sự kháng cự của cô, kéo chăn xuống một nửa.
Đầu ngón tay ấm áp của chạm làn da cô, cô gần như cảm nhận điều đó ngay cả trong giấc mơ.
“Nhẹ thôi.”