Thẩm Tĩnh tắm xong, thảm trong phòng khách cắm hoa.
Chú mèo con bên cạnh, cuộn tấm thảm ngủ cùng cô.
Cô khẽ hỏi mèo con, “Em ‘Bạch Nguyệt Quang’ là gì ?”
“‘Bạch Nguyệt Quang’ đầu tiên, mà là yêu nhất trong lòng.”
“Đây là điều nhân viên tiệm hoa với chị.”
Cô thủ thỉ với mèo con như đang chia sẻ bí mật.
Khi Chu Luật Trầm bước khỏi phòng việc, thấy cô đang xếp bằng thảm, cắm những bông hồng trắng, tự một , hiếm khi nào để ý đến những lời tự của cô.
hiểu.
Cô ngước đầu lên, mái tóc dài lượn sóng rối bời xõa xuống, tay nâng nhẹ một bông hồng trắng, đặt ngang môi, với ánh mắt ngây thơ khiêu khích.
Bông hồng trắng bên đôi môi đỏ mọng, tạo nên một vẻ quyến rũ kiều diễm, trông như một con hồ ly nhỏ sinh quyến rũ và đa tình.
Chu Luật Trầm tựa khung cửa, khẽ nhếch môi, nụ thoáng hiện mặt.
Với ánh mắt mê hoặc , bảo cô đang quyến rũ thì thật khó tin.
Một lúc , Chu Luật Trầm tiến đến xuống ghế sofa bên cạnh cô, đưa tay .
Thẩm Tĩnh đặt bó hồng trắng thảm tay , “Anh cắm giúp em .”
Anh cao hơn cô cả nửa , xuống bó hồng trắng, gật đầu.
Thẩm Tĩnh sấp chân , ngước lên chậm rãi cắm hoa, từng bông hồng trắng phối cùng lá xanh, những giọt nước đọng đầu ngón tay của , nổi bật đôi bàn tay sạch sẽ, tao nhã của .
Chiếc bình cổ từ buổi đấu giá , cắm những bông hồng mua với giá chỉ vài trăm, phần giản dị.
Thẩm Tĩnh nắm lấy dây áo choàng tắm quanh eo , ngẩng mặt lên, ánh mắt luôn dõi theo .
Chiếc áo choàng trắng mặc, là do cô tự tay chọn, cũng như nhiều thứ trong nhà mà cô chọn cho .
Chu Luật Trầm xuống đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt sâu thẳm, bàn tay nâng nhẹ cằm cô, tay còn lấy bông hồng trắng môi cô, khẽ một từ, “Quyến rũ.”
Cô nhăn nhó, “Đau.”
Anh mạnh nhẹ giữ lấy cằm cô, ngón tay ấm áp khẽ m.ơn tr.ớn xương hàm cô, “Em đúng là, đụng chỗ nào cũng thấy đau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-169.html.]
“Anh cứ mạnh tay hơn xem.” Thẩm Tĩnh khịt mũi, “Em cũng dữ dằn lắm đấy.”
Chu Luật Trầm , “Em gì?”
Thẩm Tĩnh cắn răng, “Đợi lúc nào ngủ, em nhất định sẽ cắn vài cái, tát thêm mấy cái nữa.”
Sự ngang ngược của cô.
Giống như một chú hổ con non nớt đủ răng, đối mặt với một con sư tử to lớn, đưa bộ móng nhỏ mềm yếu của , nhưng chẳng gây vết thương nào.
Sư tử chỉ cần nhẹ nhàng giơ móng , thể lập tức áp đảo cô xuống.
Chu Luật Trầm cố nén , “Anh đợi em.”
Từ ngày đó, mỗi ngày, tầng 9099 của tòa nhà Vân Đỉnh C luôn tiệm hoa đến cắm những bông hồng trắng.
Bất kể cô về Vân Đỉnh , bất kể ở qua đêm , những bông hồng trắng vẫn luôn tươi mới.
Trong những đêm đắm say.
Anh đặc biệt thích nốt ruồi đỏ nhỏ lưng cô, mỗi đều thích hôn lên đó.
Cắn nhẹ.
Mang đến cho Thẩm Tĩnh một cảm giác.
Anh giống như một con sói đói khát, khao khát cô đến tột cùng.
Sao mà tham lam ?
Có lẽ sự chiếm hữu của với nốt ruồi đỏ nhỏ ngày càng mãnh liệt, cứ như thể ai khác ngoài chiêm ngưỡng vẻ của cô, cũng là cách tái khẳng định chủ quyền của .
Mỗi sáng khi tỉnh dậy, Chu Luật Trầm còn bên gối, chỉ còn ấm nhạt dần và mùi gỗ trầm từ sữa tắm của cùng những dấu vết ám .
Thẩm Tĩnh dùng gương nhỏ soi nốt ruồi đỏ lưng, suýt lên.
Lại tổn thương.
Lại khiến cô trễ, mấy ngày liền cố tình tránh mặt , cứ để lơ lửng chờ đợi, cũng chủ động tìm đến .
Cô ngấm ngầm trút chút hờn dỗi.
Cô là Thẩm Tĩnh, kiểu thích trở mặt là trở mặt.