Rồi tất cả phát nổ, bùng cháy.
Xe tan nát, chết.
Cũng trong một cơn mưa lớn như .
Thu dòng suy nghĩ, Thẩm Tĩnh dám nghĩ tiếp nữa.
Cô thấy nhiều lượt xuống xe, bất chấp mưa lớn để chạy sang bên , tiến đến chỗ ghế lái của chiếc xe tải lớn xem tình hình tài xế.
May mắn .
Tài xế chỉ thương nhẹ.
Người .
Chỉ là , các làn đường đều kẹt cứng.
Cho dù xe cứu hộ rời khỏi cũng khó.
Một khi lên đường cao tốc, dù là đường nào, cũng ai thể thoát .
Nhiều bắt đầu gõ cửa xe, hô lên.
“Xe tải chở khí gas gặp nạn, thùng hàng rò rỉ dầu, xuống xe hết , mau xuống xe.”
“Tình hình nguy cấp, nếu nổ sẽ gây cháy, tất cả sơ tán.”
“Mọi đừng tiếc xe, giữ mạng quan trọng hơn, hãy rời xa khu vực , đường tắc .”
Thẩm Tĩnh tháo dây an .
Trang Minh sẵn bên ngoài cửa sổ, mở cửa cho cô, “Cô Thẩm.”
Thẩm Tĩnh kịp nghĩ nhiều, bung dù và xuống xe.
Cùng với đám đông mắc kẹt đường cao tốc, cô dần rời xa khu vực tai nạn.
Có đứa trẻ vì quá hoảng sợ mà nức nở trong lòng ông bà.
Thẩm Tĩnh đưa chiếc dù thừa cho họ, và cùng chia sẻ dù với Trang Minh.
Chỉ vài phút, xe tải chở khí gas bắt đầu rò rỉ, mùi khí gas xen lẫn với mưa ẩm khiến khí thật khó chịu.
Mọi rằng, bất cứ lúc nào, chiếc xe tải đó thể phát nổ, ai nó sẽ xảy giây phút nào.
Những nhân viên cứu hộ mặc áo cam đang ngược chiều để xử lý, xung quanh chỉ thấy tiếng còi báo động.
Cơn mưa nặng hạt , chẳng bao giờ mới dứt.
Trong khoảnh khắc.
“Bùm——”
Chiếc xe tải chở khí gas phát nổ.
Dưới chiếc ô, Thẩm Tĩnh nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, dám đầu .
Điện thoại cô rung liên tục, là những tin nhắn quan tâm từ đồng nghiệp, họ cô ngang qua tuyến cao tốc để về Thượng Hải.
Cô Trang Minh, mắt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-187.html.]
Trong ánh mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc, như : Cô đói, cô rời khỏi đây.
Trang Minh cố gắng giữ ô thật chắc, để cô dính mưa chút nào, cũng gì với cô.
“Nếu sập cầu thì nguy hiểm lắm, nhiều ở đây quá.”
Giọng Thẩm Tĩnh khẽ run, lộ rõ sự sợ hãi và lo lắng.
Dù tiếng mưa lớn, Trang Minh vẫn rõ tiếng thút thít của cô.
Anh .
Biết cô đang sợ điều gì.
Cha của Thẩm Tĩnh, ông Thẩm Dung Thành, qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Cũng là một chiếc xe tải lớn như thế, đ.â.m xe của cha cô cây cầu cao tốc.
Lúc đó, vụ nổ xảy , ai sống sót.
Nước mắt của Thẩm Tĩnh bỗng rơi xuống một cách khó hiểu.
Trang Minh cách an ủi, đây là phụ nữ của nhị công tử, thêm cũng phép.
Nhiệm vụ của chỉ là đưa đón cô , bảo vệ an của cô mỗi ngày.
Chỉ cần cô an là đủ, còn tâm trạng của cô, Trang Minh thể lo liệu.
Anh lục túi áo, đưa cô một tờ giấy.
Cô nhẹ nhàng lau mũi.
Vừa đói khát, lối nào để rời khỏi.
Trông cô thật khiến khác thấy thương xót, Trang Minh khẽ thở dài.
Đi vài phút.
Bầu trời về đêm u ám và lạnh lẽo.
Phía .
Một chiếc trực thăng từ hướng Thượng Hải lao đến, bất chấp cơn mưa như trút nước, tiếng cánh quạt xoay vù vù càng lúc càng gần.
Trong nháy mắt, chiếc trực thăng đến gần.
Thân máy bay màu trắng, cánh quạt lóe lên ánh sáng xanh lạnh lẽo, lượn vòng trung cao tốc.
AC096 cỡ trung.
Đuôi cánh quạt sáng rõ hai chữ AC màu xanh lam.
Chỉ nhà họ Chu mới sở hữu trực thăng riêng ký hiệu AC.
Trang Minh cần suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng , “Cô đừng sợ, đến .”
— Cô đừng sợ, đến .
Chỉ với sáu chữ, Thẩm Tĩnh lập tức ngẩng đầu về phía chiếc trực thăng.