Đám bảo vệ chỉ cô như một phụ nữ mang “món nợ tình” nào đó đến gây rối, gì, chỉ hiệu cô mau rời .
Đậu xe bên vệ đường, cô gõ nhẹ tay lên vô lăng, xe rời khỏi:
“Liên quan gì đến chứ?
Anh là ai cũng của .
Ai cũng quý giá, mắc gì lo?”
Khuya 11 giờ tại khu hạ Manhattan.
Xe chạy đại lộ Broadway.
Giữa lúc , một đoàn xe Audi bật đèn khẩn cấp bất ngờ xuất hiện từ công viên trung tâm, đúng là chuyện hiếm thấy.
Thẩm Tĩnh tránh sang đường khác, trở về nông trại.
Về đến nơi, cô đậu xe trong sân, vội phòng mà chơi điện thoại.
Khi công việc tạm xong xuôi, lẽ vì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô ngủ ngay.
Vẫn nhận tin nhắn trả lời của Trang Minh, ngay cả Blayreau cũng tìm .
Nghe ở phía nam, xe bọc thép xuất hiện, tình hình khá kỳ lạ.
Trên mạng bàn tán, nhưng cô chẳng buồn để tâm đến chuyện của quốc gia .
Tôn Kỳ Yến yên lặng bên khung cửa sổ, từ lúc chiếc xe của Thẩm Tĩnh lái nông trại, ánh mắt từng rời .
Tay chậm rãi nâng ly nước ấm, nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt trầm tĩnh, hề d.a.o động.
Chiếc xe của cô dừng trong vài phút ngắn ngủi, đầu rời , quả quyết và dứt khoát.
Tôn Kỳ Yến lập tức đặt ly nước xuống, cầm lấy chiếc áo khoác sofa, vội vàng chạy ngoài.
Chỉ trong ba phút, bóng đèn hậu của xe cô biến mất con đường uốn lượn của vùng quê nông trại.
Anh lái chiếc xe khác, bấm gọi cho cô.
Điện thoại đổ chuông nhưng ai máy.
Cơn giận bất chợt dâng lên, ném điện thoại qua ghế phụ, đạp ga, phóng nhanh con đường mà đoán cô sẽ qua.
Rồi nhận , cô đang hướng về đường cao tốc 80, thẳng tới Chicago.
Tôn Kỳ Yến vượt lên, đậu xe chắn ngay mặt cô.
Thẩm Tĩnh ngạc nhiên, cô sớm nhận bám theo chính là .
Cô dừng xe, xuống, cũng nhúc nhích.
Nhìn thấy bước đến gần, đầu tiên, cô thấy một Tôn Kỳ Yến đang nổi giận.
“Em điên ?
Anh vệ sĩ bảo vệ, chuyện đó liên quan gì đến em?
Lái xe thế mà đến Chicago ?”
Cô chống tay lên trán, chỉ buông một câu nhẹ bẫng:
“Lãnh sự quán đóng cửa .”
Không để cô thêm, mở cửa xe, bước qua cô, rút chìa khóa khỏi ổ điện của bảng điều khiển.
“Em cũng là đang đêm đúng ?
Đợi trời sáng tính tiếp.”
Cô chỉ lặng lẽ lấy chìa khóa mà phản ứng gì.
“Chu Luật Trầm dường như gặp chuyện.”
Lời chẳng đầu chẳng đuôi, giọng cô chút bất .
Tôn Kỳ Yến khựng , ánh mắt chuyển về phía cô.
Cô yên, , cũng chẳng động đậy, như một cái bóng gỗ, chỉ lẳng lặng .
“Ngày mai chúng về nước.”
Anh đổi chủ đề, giọng vẫn nhẹ nhàng như khi.
“Bây giờ về nhà .”
Anh mở toang cửa xe, chờ cô bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-331.html.]
Đầu óc cô mờ mịt, chỉ theo lời .
Khi đóng sầm cửa xe , nén sự bực dọc trong giọng :
“Dù c.h.ế.t, cũng chẳng liên quan gì đến em.
Anh là bạn trai em ?
Là ai của em chứ?”
Cô , chỉ đáp một câu cụt lủn:
“Ai cũng chẳng là ai của ai cả.”
Tôn Kỳ Yến cất giọng trầm hơn, bước nhanh theo :
“Phía nam giờ đang loạn.
Một vị tài phiệt cũng gặp chuyện ở đó, em thì gì?
Chu Luật Trầm cả đống vệ sĩ, quốc tịch của vẫn còn, chẳng xảy chuyện gì .
Chu gia, Liên Hành, EMEAP, bên nào để yên gặp chuyện .”
Dần dần, trấn an cô, đưa cô trở nông trại.
Tôn Kỳ yến đôi khi tự hỏi, liệu cô lo lắng như nếu chuyện gì xảy với .
Đã là nửa đêm.
Anh cô lặng lẽ lướt điện thoại ban công, cả mất tập trung.
Tôn Kỳ Yến bếp, nấu chút cháo, mang đến đặt mặt cô.
Thấy cô vẫn vui, nhẹ, trêu đùa:
“Xem tâm trí của A Tĩnh nhà chúng Chu Luật Trầm quấn lấy .”
Cô cuối cùng cũng mỉm , nhưng nụ chỉ thoáng qua, chẳng chút ấm áp.
“Đừng nghĩ nhiều quá.
Trước tiên chăm sóc bản .
Anh chắc em liều lĩnh vì .
Lúc bốc đồng, thử nghĩ đến ?”
“Dù em đến hội nghị cũng là nhờ , nhưng dùng mạng sống để đổi cho em.
Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.
Chuyện qua thì cứ để nó qua, kiên nhẫn chờ tin tức.”
Cô cúi đầu, khẽ :
“Em .”
Anh xuống cạnh cô:
“Anh cũng tìm hiểu giúp em.
Lịch trình gần đây của đều xoay quanh hội nghị New York.
An ninh nghiêm ngặt, ai nhiều về công việc cá nhân của , ngay cả những cận trong Liên Hành cũng tham gia .”
Cô ngả ghế, giọng khẽ khàng:
“Chuyện riêng của , phiền .
Anh ngủ sớm , đừng lo lắng quá vì em.”
“Phiền gì chứ.”
Anh , nhưng lời mang chút giận dỗi:
“Em lo cho Chu Luật Trầm, thể lo cho em.
là vô tâm thật đấy.”
Dù cố tỏ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt giấu nỗi băn khoăn.
Cô chỉ mỉm , nụ dịu dàng hơn.
“Ôi, ông chủ Tôn , dọn đồ về nước thôi.
Anh xuất hiện thì cũng chẳng .”