Suốt đêm.
Thẩm Tĩnh dựa n.g.ự.c Chu Luật Trầm, giữa m.ô.n.g lung rõ đây là một cuộc tình một đêm là sự hòa giải.
Cô nghĩ thêm.
Cô lười biếng nhưng phần hư hỏng mà thừa nhận rằng: ngủ với Chu Luật Trầm… thực sự thoải mái.
Cô nhắm mắt, Chu Luật Trầm cúi xuống, kéo cô vòng tay , nửa lệnh:
“Đi ăn tối.”
Cô lắc đầu:
“Không ăn, chơi.”
Anh bật , trách nhẹ:
“Nhàm chán.
Đến New York mà thấy cảnh đêm ?”
Cô nhướng mày.
Thật trùng hợp, dù ở New York vài ngày, cô thực sự ngắm cảnh đêm bao giờ.
Manhattan đêm khuya.
Dưới sự chiều chuộng bất đắc dĩ của Chu Luật Trầm, cô ở ghế phụ, ôm con mèo trong lòng, tay nghịch gió từ cửa sổ mở.
Chiếc xe chạy từ Manhattan đến New Jersey, đến đảo Staten.
Cô chỉ các tòa nhà cao tầng, thì thầm với mèo:
“Đó là tòa của Chase, là trụ sở của Liên Hành.”
Cơn gió lạnh buốt tay cô tê cóng.
Cô chạm tay n.g.ự.c , mỉm nũng nịu:
“Ngực ấm thật, thoải mái ghê.”
Anh dừng xe ở lề đường, tựa ghế nghỉ ngơi, mặc kệ cô giải nhiệt bằng cách nghịch ngợm cởi cúc áo sơ mi của .
Chẳng mấy chốc, kéo cô gần, đè sát cô lên ghế phụ, cô chằm chằm.
Anh thấp giọng hỏi, đôi mắt như cuốn sâu lòng :
“Vui ?”
Cô rạng rỡ, đôi môi mềm mại cong lên ánh đèn vàng ấm áp bên đường:
“Rất vui, còn thì ?”
Đôi mắt cô lấp lánh, giọng ngọt ngào khiêu khích:
“Chu nhị công tử…”
Chu Luật Trầm nhếch môi , giọng khàn khàn:
“Thật sự đến c.h.ế.t .”
Cô nghiêng đến gần tai , thì thầm:
“Nói em , em sống nổi.”
Anh bật , trả lời, chỉ cúi đầu hôn cô một nữa.
Rạng sáng.
Chiếc xe trở về trang viên lúc ba giờ sáng, khi trời gần sáng.
Lần , khó cô thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô lòng, cùng cô chìm giấc ngủ.
Cô khẽ thì thầm:
“A Trầm, chân lạnh.”
Dưới lớp chăn lông mềm mại, kéo chân cô kẹp g*** h** ch*n , giữ ấm cho cô.
Cô hài lòng tựa n.g.ự.c , thở đều đều chìm giấc ngủ.
Hai ngày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-338.html.]
Chu Luật Trầm bận rộn, chỉ dành nửa ngày ở trang viên để ăn cùng cô, hoặc cùng cô dạo quanh khu vườn .
Trong khu vườn, con đại bàng lớn trong chiếc lồng vàng thu hút sự chú ý của cô.
Đôi mắt sắc lạnh của nó khiến cô sợ hãi, ôm chặt con mèo lòng, rúc Chu Luật Trầm.
Anh liếc qua con đại bàng, thản nhiên:
“Ở trong lồng thì sợ gì.”
Anh ôm vai cô rời , chẳng buồn dỗ dành.
Buổi tối.
Sau khi cho đại bàng ăn thịt tươi, Trang Minh mở lồng:
“Tự do bay hai ngày, đói thì sang biệt thự bên cạnh tìm Alex.”
Con đại bàng đến cảm xúc con , nó dang rộng đôi cánh, vút thẳng bầu trời đêm, biến mất rừng Long Island.
Khu vườn là thế, nhưng nỗi sợ con đại bàng khiến cô dám bước nào nữa.
Quần áo, đồ dùng đều gửi tới tận nơi, khiến cô lý do để ngoài.
Quanh quẩn chán nản, cô thậm chí còn đùa với Trang Minh về việc bay đến Las Vegas chơi vài ván bài.
Đêm khuya.
Cô ôm mèo lên giường, chuẩn ngủ.
Con mèo ngoan ngoãn chân giường, canh chừng cô.
Khi Chu Luật Trầm trở về, một một mèo chiếm lĩnh giường .
Con mèo cảm nhận thở của từ xa, lật , về phía cửa.
Nó nhanh chóng nhảy xuống sofa khi tiến đến giường, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nó.
Phòng tắm.
Tiếng nước rào rào vang lên, lâu , cô cảm nhận bàn tay nóng rực của đặt lên n.g.ự.c .
Cô khẽ cựa quậy, mở mắt chậm rãi.
Anh cúi , thở ấm nóng phả tai cô, giọng khàn khàn:
“Buồn ngủ ?”
Cô yếu ớt đáp:
“Ừm…”
Sáng hôm .
Chu Luật Trầm giúp cô no bụng xong, đắp chăn che cơ thể mệt lử, còn vương mùi hương ngọt ngào của cô.
Thẩm Tĩnh mềm oặt chiếc giường rộng lớn, đầu nghiêng.
Cô thấy trong phòng đồ.
Một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ mặc , ngón tay thon dài từ tốn cài từng chiếc cúc áo bạch kim.
Động tác vô cùng bình thường nhưng bàn tay , toát lên phong thái thanh nhã và cao quý.
Ánh mắt cả hai giao qua gương, ai gì.
Một lúc lâu , Chu Luật Trầm lạnh nhạt lên tiếng:
“Ngủ , nếu buồn thì để Trang Minh đưa em ngoài.”
Cô ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Chu Luật Trầm thắt cà vạt, bước về phía giường, cúi xuống kéo cô dậy.
Cô mềm nhũn trong lòng bàn tay , giống như xương, trêu:
“Sao mềm thế , ?”
Cô khẽ khàng đáp, hàng mi cụp xuống:
“Anh , em nào dám tranh giành tổng giám đốc của Liên Hành với .”
Chăn che hết những dấu vết đêm qua cơ thể cô.