Chiếc dây lụa mỏng manh trượt khỏi bờ vai, để lộ từng tấc da thịt đầy dấu hôn ánh mắt của .
Anh nghĩ, đúng là kẻ cầm thú.
Đã cô thế , mà hề cảm thấy hối hận.
Kéo chăn đắp kỹ cho cô, thêm, rời .
Phòng ngủ trở nên trống trải.
Không gian rộng lớn chỉ còn hương gỗ trầm thoang thoảng từ chiếc gối bên cạnh.
Bên ngoài, mặt trời lên cao.
Cô ngủ nổi, gối, lướt điện thoại.
Muốn tìm chỗ để chơi, nhưng chán nản vì hết Long Island, thậm chí cánh đồng oải hương cũng chẳng còn gì để ngắm.
Hỏi ý Trang Minh, lái xe đến nhà:
“Cô dạo phố thuyết pháp ở nhà thờ, đều thể sắp xếp.”
Cô gót nhà:
“Nghe gì mà , .”
Buổi chiều.
Một cuộc họp ký kết hợp tác giữa Liên Hành và Cục Giám sát Tài chính Quốc tế kết thúc.
Trang Minh đợi sẵn bên ngoài, chuẩn đưa Chu Luật Trầm về trang viên.
Các lãnh đạo của cục Giám sát cung kính chào tạm biệt , lượt rời .
Trong phòng họp, vị trí chủ tọa còn .
Anh đó, cầm điện thoại, như đang soạn tin nhắn.
Trang Minh bước , nhịn hỏi:
“Anh về trang viên tiếp tục đến Chicago?”
Ngón tay gõ màn hình, giọng lười biếng:
“Đi cơ?”
Trang Minh nhắc:
“Cô Thẩm về nước sáng nay.
Anh về trang viên nghỉ ngơi, tiếp tục giải trí ở Chicago?”
Lúc , máy bay của cô rời khỏi phận Mỹ từ lâu.
Chu Luật Trầm dừng .
Tin nhắn “Ra ngoài ăn tối ?” soạn xong, lượt xóa .
Đôi mày khẽ nhíu:
“Cô kiểu gì?”
Trang Minh thành thật:
“Tự nhiên là máy bay .”
Cánh cổng lớn của tòa nhà bật mở, vứt điện thoại cho Trang Minh, bước ngoài với vẻ mặt vô cảm, tay đút túi.
Trang Minh bắt lấy điện thoại, cẩn thận giữ cho , thêm:
“Cô chút bánh để cảm ơn mấy hôm nay chiêu đãi, bảo nhớ ăn uống tử tế.”
Chu Luật Trầm bật nhạt.
Trợ lý mang tài liệu đến, bắt gặp nụ khó hiểu , lập tức rụt rè né sang một bên, nhường đường.
Lúc .
Trên khoang hạng nhất của chuyến bay, Thẩm Tĩnh đang thoải mái ngủ, chiếc bịt mắt che những âu lo.
Không hành lý, vướng bận, nhẹ nhàng rời .
Hơn mười tiếng , máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-339.html.]
Đón cô là chú Lương.
Chú niềm nở chào đón, xách túi xách, lấy áo khoác, cẩn thận chu đáo như đang phục vụ vị tiểu thư lập công lớn cho nhà họ Thẩm.
Cửa xe mở , chú đưa cô về khu biệt thự Khê Hà Loan.
Trên đường, chú Lương ngừng khen ngợi:
“Ông cụ nhà hài lòng với chuyến của cô Tư, nhắc mãi thôi.
Cuối cùng cũng đợi cô về, cô Tư đúng là giỏi giang, dẫn dắt Thắng Bằng phát triển mạnh mẽ.”
Thẩm Tĩnh chỉ mỉm , giải thích gì thêm.
Nhà họ Thẩm chuẩn sẵn tiệc gia đình.
Ông cụ Thẩm cho rằng việc cô mặt tại hội nghị thượng đỉnh là thành tích lớn.
Đặc biệt là, như ông , cô giống như gặp vận may:
“Làm mà cháu lấy mối quan hệ từ các doanh nghiệp lớn tại hội nghị, còn mời nhóm cố vấn từ các tổ chức đầu tư quốc tế nữa?”
“Phải chăng là nhờ bản kế hoạch của cháu quá xuất sắc?”
Thẩm Tĩnh ăn trả lời:
“Chỉ là ngày mai Thắng Bằng kiếm chút tiền thôi ạ.”
Ông cụ gắp đồ ăn cho cô bằng đũa công, hỏi tiếp:
“Có Chu Luật Trầm giúp cháu ?”
Không giấu giếm, cô khẽ gật đầu:
“Anh chỉ giúp cháu dựng cầu nối, còn là cháu và Thắng Bằng tự qua.
Với , ở hội nghị cháu và cũng chạm mặt.
Anh đó như một vị vua, chẳng thèm cháu lấy một cái, lạnh lùng xa cách.”
Ông cụ Thẩm nghiêm mặt nhưng vẫn đầy sự yêu thương:
“Người bận việc, cháu thì gì ho?
Cháu nghĩ cháu quan trọng hơn bài phát biểu trong tay ?”
Ngẫm cũng đúng, Thẩm Tĩnh mỉm rạng rỡ.
Ông cụ Thẩm thấy cháu gái thường xuyên Chu Luật Trầm, chỉ mà hỏi nhiều.
Những ngày , Thắng Bằng đang trong quá trình chuyển đổi.
Vay vốn ngân hàng nhanh hơn, nhưng cô chọn cách bán cổ phần để hợp tác với doanh nghiệp lớn nước ngoài.
Chuyến hội nghị giúp Thắng Bằng đến nhiều hơn trong giới đầu tư.
Từ “cô Tư nhà họ Thẩm” nay thành “giám đốc Thẩm”.
Cô vẫn quen với sự đổi .
Trước Tết, Thắng Bằng thành công huy động vốn xuyên quốc gia, tìm chỗ dựa là những tập đoàn tài chính lớn hàng đầu.
Cô bận rộn nhiều ngày, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thậm chí nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu, chỉ rằng là Tết ông Công ông Táo.
Buổi tối.
Tạ Khâm Dương đặc biệt mời cô đến dự tiệc.
Xe đưa cô đến vòng hai khu Tây.
Tọa lạc trong một con ngõ nhỏ là câu lạc bộ văn hóa Trung Hoa truyền thống.
Không dẫn đường, cô cũng tìm nơi ở .
Qua con đường nhỏ quanh co, tấm biển treo cổng bút tích của một vị hoàng đế thời Thanh, khắc ba chữ “Kim Chi Ngọc Diệu.”
Bản đồ khu Tây nhắc đến địa điểm nhỉ?
Quả nhiên, nơi đây bốn bề tĩnh lặng.