Si Mê - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-10-21 15:17:33
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô lập tức nhận đây là xe của Chu nhị công tử.

Không dám quấy rầy, giúp việc mở cửa lớn, trở thông báo với ông cụ Thẩm:

“Là xe của nhà họ Chu, chắc là nhị công tử đưa cô về.”

Ông cụ Thẩm đang chuẩn ngủ, liền đồ xuống lầu.

“Nhị công tử ở ngoài bao lâu ?”

Người giúp việc đáp:

“Cậu trong xe khá lâu, lúc đầu còn nghĩ là xe ngang qua nên mở cửa ngay.”

Dưới ánh đèn đêm, chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh con sư tử đá.

Thấy ông cụ Thẩm , Chu Luật Trầm tháo dây an , đẩy cửa bước xuống xe.

Anh chào bằng một câu ngắn gọn:

“Chào ông.”

Áo sơ mi trắng thuần, dáng cao ráo cạnh xe, toát lên vẻ lịch lãm.

Ông cụ Thẩm ngạc nhiên trong giây lát, ngờ đích đưa cháu gái về.

Ông mời:

“Tiểu Tứ phiền .

Khuya thế , nhị công tử nhà uống ly nước ?”

Hai chữ “phiền phức” lâu ai dám nhắc mặt Chu Luật Trầm, thấy khiến cảm thấy lạ lẫm.

Hình như, phiền phức của Thẩm Tĩnh, đều là gánh vác.

Anh từ chối lời mời của ông cụ Thẩm: “Tối nay cháu còn chút việc bận, hôm khác cháu sẽ đến thăm.”

Ông cụ Thẩm ép buộc: “Cũng , bận còn chạy đến đây, thật phiền quá.”

Tiếng trò chuyện ở phòng khách vang lên đều đều, Thẩm Tĩnh thì ngủ say, hề .

Không còn cách nào khác, Chu Luật Trầm cúi xuống bế cô phòng.

vẻ tham luyến vòng tay rộng lớn , ngả n.g.ự.c ôm chặt lấy, dường như chẳng chút do dự, nỡ buông tay.

Đi lên cầu thang, buộc siết chặt cánh tay, ôm cô chặt hơn.

Người giúp việc dám lên tiếng, lặng lẽ dẫn đường, mở cửa.

Phòng của cô mang sắc hồng mơ mộng của con gái, mà bài trí đơn giản với gam màu trắng ngà.

Tuy nhiên, Thẩm gia cũng bạc đãi cô, ngay cả chiếc bàn trông vẻ đơn giản cũng từ gỗ kim ti nam quý hiếm.

Đặt cô xuống giường, thấy giường cô một con thú nhồi bông.

Vừa xuống, cô lập tức ôm chặt nó trong lòng, tiếp tục ngủ.

Chu Luật Trầm .

Mặc dù ông cụ Thẩm khách sáo mời dùng , nhưng chỉ lịch sự gật đầu rời .

Ông cụ Thẩm tiễn cửa, ánh mắt bình tĩnh dõi theo chiếc xe màu đen rời khỏi nhà.

Gia tộc của ông sống ở vùng đất kinh thành suốt nhiều thế hệ, nhưng dù cố gắng bao nhiêu, Thẩm gia cũng chẳng thể sánh với một nhà họ Chu, nơi quyền lực chỉ cần một cái gật đầu là thể đổi cục diện.

Thế nhưng, ông cụ Thẩm hề ý định dựa nhà họ Chu.

Không ai đoán suy nghĩ của Chu Luật Trầm, ông cụ Thẩm cũng .

Chu Luật Trầm bình thường.

Nói yêu, thì dường như hề yêu.

Nói yêu, thì luôn chăm sóc, quan tâm đến Thẩm Tĩnh như ?

Vì nợ ?

Với vị nhị công tử của nhà họ Chu, quyền cao hơn cả vương công, chuyện nợ nần dường như tồn tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-343.html.]

Thế nhưng, , đối xử với Thẩm Tĩnh theo cách đặc biệt đến thế.

Đã qua tiểu niên, Tết Nguyên đán cũng đến.

Thẩm Tĩnh quá bận rộn, cô Chu Luật Trầm trở về Thượng Hải.

Thượng Hải ư?

Với cô, nơi đó chẳng còn lý do để .

Ông cụ Thẩm tìm một mối hôn nhân cho cô, và cô rõ rằng ông nhắm đến là nhà họ Tôn.

đồng ý.

“Tiểu Tứ, con 27 .”

“Con , nhưng con lấy chồng.”

Ông cụ thích xem chương trình Tết đài, còn cô thì mấy hứng thú.

Ngoài sân, chú Lương đang treo đèn lồng, thu hút sự chú ý của cô.

Đi chân trần trong đôi dép lông, cô bước sân .

Bỏ tay túi áo len, cô ngước những bông tuyết lớn đang rơi ngoài trời.

Điện thoại reo lên.

Cô lấy xem.

Chu Luật Trầm: “Chúc mừng năm mới.”

Kèm theo đó là một bao lì xì điện tử.

Chu Luật Trầm luôn chuyển tiền trực tiếp tài khoản, cho cô cơ hội từ chối trả .

Tựa khung cửa, cô nhanh tay gõ tin nhắn: “Có theo đuổi em ?”

Rồi nhấn gửi.

Anh trả lời.

Cô hiểu rằng lúc đang ở Thượng Hải, tham dự hôn lễ của Ngụy Túc Lâm.

Ngụy Túc Lâm gửi thiệp mời cho cô, nhưng cô đến, chỉ gửi quà và tiền mừng.

“Tứ Tiểu thư, xem thử đèn lồng cân .”

Chú Lương ghế, gọi cô một tiếng.

Ngẩng đầu lên, cô thấy hai chiếc đèn lồng một bên cao, một bên thấp, đành bảo chú Lương xuống để tự trèo lên chỉnh .

lúc đó, một chiếc xe màu đen dừng cửa, đèn xe chiếu lưng cô vài giây tắt.

Cô thoáng cảm giác lạ lẫm, liệu xe biển đầu “京A”?

.

Đó là xe nhà họ Tạ.

Cháu gái nhỏ của họ nhất định đòi đến thăm cô.

“A dì, chúc mừng năm mới!”

Giọng trẻ con mềm mại vang lên.

Thẩm Tĩnh treo xong đèn lồng, phủi tay, : “Biết ngay là Gia Hòa sẽ tới, dì chuẩn lì xì từ sớm đây.”

Cô bé nhỏ xíu líu lo vài câu, bám dính lấy cô rời.

“Gia Hòa thích dì nhất, dì bế…”

Không còn cách nào, cô cũng yêu thương đứa cháu nhỏ , thích đưa bé theo bên để thêm vui vẻ.

Gia Hòa ở Thẩm gia chúc Tết một lúc, đó Thẩm Tĩnh đích đưa bé về nhà họ Tạ.

Từ đầu đến cuối, cô bé cứ ôm chặt lấy cô, rời một giây.

“Dì thơm quá… cay cay nữa.”

 

Loading...