Si Mê - Chương 362

Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:12:08
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô rúc chặt hơn, một hương thơm nhè nhẹ của nước hoa hồng thoảng qua, rõ từ mà vương .

Thẩm Tĩnh nhíu mày, vẻ vui: “Anh từ về?

Sao mùi nước hoa?”

“Do Tạ Khâm Dương.”

Câu trả lời của thản nhiên, chút ngập ngừng.

Ngay cả một giây lưỡng lự cũng phong cách của Chu Luật Trầm.

Thẩm Tĩnh bật , ngửa đầu : “Lừa , dùng nước hoa nữ.”

Ngay đó, Chu Luật Trầm đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt hờ hững: “Ghen ?”

Cô mím môi, gì.

Biểu hiện ghen tuông quá rõ ràng, khiến Chu Luật Trầm hài lòng, thấp giọng trấn an: “Ngoan, tuyệt đối chuyện ‘trái ôm ấp’ .”

Anh nhớ rõ mùi nước hoa từ .

Có lẽ là do nhân viên phòng bao trong bữa tiệc vô tình chạm khi mở rượu, hoặc thể là từ bạn gái của khác.

thích cảm giác .

Thích thấy cô bộc lộ sự quan tâm, thích vẻ ghen tuông nho nhỏ mà cô thể hiện.

Vụ việc đó Trang Minh xử lý.

Camera hành trình vấn đề gì, chỉ ghi một chiếc Mc.

Laren lái ẩu, tranh làn, khiến Thẩm Tĩnh bực bội.

Chu Luật Trầm tự lái xe đưa cô về Thái Hòa Trung Viện.

Về cách xử lý vụ việc, kể cho cô .

Khi Thẩm Tĩnh thấy dựa lan can trong vườn điện thoại, đôi môi khẽ nhấp nhô, hẳn là đang bàn cách khởi kiện chủ xe Mc.

Laren.

Khi gác máy, sớm nhận sự hiện diện của cô và cả việc cô đang lén .

Anh , nhẹ nhàng kéo cô gần.

Thẩm Tĩnh mặc chiếc áo sơ mi trắng của , đôi chân thon dài quyến rũ, bên là một đôi dép to lớn, ánh mắt cô chớp chớp .

“Anh bạn trai cũ cũng tệ.”

Câu khen của cô khiến khóe môi Chu Luật Trầm giãn đôi chút.

Thẩm Tĩnh kiễng chân, cũng nở nụ theo.

Mặc cho bàn tay ấm áp của vu.ốt ve gáy cô, cô ngẩng lên, thẳng đôi mắt mỏi mệt của .

ngốc.

Dù khi còn ở Vân Đỉnh khi chia tay, Chu Luật Trầm luôn đối xử với cô.

Nếu cần tình yêu, bỏ qua tính cách bất cần đời của , bỏ qua lối sống xa hoa phù phiếm của , Chu Luật Trầm là chỗ dựa và bạn đời hảo.

Cô bất giác hiểu sự cố chấp của Văn Hân với danh phận “Chu phu nhân”.

Nếu cần tình yêu, Chu Luật Trầm thể bảo vệ tất cả những xung quanh , cho họ điều nhất.

Huống hồ, ngay cả Chu gia cũng bận tâm yêu ai, chỉ cần một bạn đời thể cùng bước đến đỉnh cao.

Càng , lòng Thẩm Tĩnh càng mềm .

“À, nhờ dì nấu bữa tối.

Anh còn ăn ?”

Bàn tay đỡ lấy eo cô, cùng cô bước xuống lầu.

Tầng biệt thự trống trải.

Cô nhận bên cạnh Chu Luật Trầm chẳng đông đảo hầu kẻ hạ, chỉ đôi ba giúp việc, xong việc rời .

Anh thích sự yên tĩnh nhất.

Chu Luật Trầm cạnh, cô ăn: “Em thích tăng ca lắm ?”

Chu Luật Trầm bên cạnh, cô ăn: “Em thích tăng ca lắm ?”

Thẩm Tĩnh dùng đũa trộn cơm, miễn cưỡng giải thích: “Chỉ tối nay thôi, chuyện ngày nào cũng tăng ca.”

Cô chẳng gì cả, Thắng Bằng là con đường duy nhất của cô, bất kể gặp điều gì.

Chu Luật Trầm lướt tay qua màn hình điện thoại, giọng mang chút khàn khàn: “Ban đêm thức khuya, ban ngày tăng ca, em tự hủy ?

Không bỏ tiền thuê ?”

Thẩm Tĩnh đặt đũa xuống, tựa đầu vai : “Anh đau lòng ?”

“Em chẳng cũng đang giành quyền của Chu gia, bắt bọn họ việc cho em , em rảnh rỗi tận hưởng hơn ?

Học .”

Chu Luật Trầm liếc cô một cái, vài giây tiếp lời: “Anh dạy em cái , mà em học mấy thứ ?”

học mà.” Cô chọc ghẹo, ghé sát tai , giọng ngọt ngào, quyến rũ: “Chú nhỏ…”

Chu Luật Trầm khẽ , nhưng Thẩm Tĩnh còn rõ thì nụ biến mất, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

“Ăn cơm .” Anh nhẹ trách.

Thẩm Tĩnh lập tức thẳng, ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn tiếp.

Trong lúc đó, Chu Luật Trầm ngoài nhận một cuộc điện thoại.

Khi , : “Anh về trụ sở chính.”

Thẩm Tĩnh bực bội lên tiếng: “Anh cứ bay qua bay giữa hai nước thế chẳng phiền lắm ?”

Chu Luật Trầm đơn giản đáp: “Phiền.”

“Vậy định lúc nào?” Cô hỏi vu vơ.

Anh, như khi, tùy hứng: “Lúc nào cũng .”

Thẩm Tĩnh bưng bát lên, múc một thìa cháo bằng chiếc muỗng sạch, bước đến bên : “Ôi, tổng giám đốc của Liên Hành, đúng giờ thì ?

Ai dám chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-362.html.]

Chu Luật Trầm hừ nhẹ: “Ăn no lên lầu, giúp sắp xếp tài liệu.”

“Dạ.”

Khi lên lầu, Thẩm Tĩnh đặt bát xuống, theo phòng việc.

Có lẽ vì sắp chia xa, đêm cuối cùng lúc , giữ lấy cô trong vòng tay.

Trong sự mập mờ của ánh đèn, ánh mắt lướt cơ thể cô, mang theo một chút ý tứ thưởng thức.

Thẩm Tĩnh kéo cổ xuống, khẽ trêu chọc: “Nhị công tử dẫn đến Manhattan ?”

Dù là một đêm vui vẻ.

Dù cô là khiêu khích .

Kết quả, chuyện hóa thành cô liên tục gật đầu đồng ý: “Sẽ , em sẽ .”

 

Sáng hôm .

Gối bên cạnh trống .

Lúc , Chu Luật Trầm nước ngoài, hai, ba ngày mới Bắc Kinh.

Trong thời gian đó, Thẩm Tĩnh gọi cho , cũng gọi cho cô.

Cả hai đều bận, khi gặp mặt, họ thường vùi công việc.

Chu Luật Trầm mang Trang Minh theo, để giúp cô.

Khi Thẩm Tĩnh , Trang Minh lái chiếc Rolls-Royce Cullinan dọn đường, hộ tống chiếc Audi nhỏ của cô.

thời gian hỏi về vụ va chạm hôm xử lý .

Chiếc xe lấy , cuối cùng lưu lạc thị trường xe cũ.

Hôm đó, khi đối tác đến ký hợp đồng, tình cờ thấy hai chiếc xe, một một , chạy bãi đỗ xe của tòa nhà văn phòng.

Khi Thẩm Tĩnh bước xuống xe, Trang Minh lập tức đạp ga rời , tránh lộ việc hộ tống.

Vị tổng giám đốc của bên đối tác chờ cô thang máy, khi quan sát sắc diện kiều diễm như hoa phù dung của cô, liền lên tiếng chúc mừng: “Chắc sắp tin vui nhỉ, bạn trai của cô tự lái Cullinan đưa cô , thật hiếm thấy.”

Tin vui?

Tin vui gì cơ?

Hiểu lầm lớn ?

Thẩm Tĩnh khẽ xoa tay ngực, đáp lời: “Chủ tịch Hạ đùa , chuyện vui nào chứ.”

Vị tổng giám đốc bên đối tác suy nghĩ một lúc, đầy ẩn ý: “Ồ, hiểu , đó là tài xế của cô.”

Thẩm Tĩnh mỉm , đáp.

Khi cửa thang máy mở , cô lịch sự đưa tay: “Mời chủ tịch Hạ.”

Chủ tịch Hạ gật đầu : “Cô thật sự đổi nhiều .

Mấy năm đầu gặp cô, khi xem qua kế hoạch của cô, chỉ thấy một cô bé ngây ngô, bắt nạt mà bên lề đường.

Giờ đây, cô thể sánh vai cùng chị cả của .”

“Chị cả là tấm gương của .” Nói xong, Thẩm Tĩnh trầm mặc một lúc, khẽ mỉm : “Dù , ai cũng vì những điều mong mà tiến về phía .

Nếu cứ yên, cuộc sống cũng mệt mỏi lắm, đúng ?”

Thậm chí, Thẩm Tĩnh còn nhận bản đổi nhiều như thế trong ba năm qua.

Ngày , cô từng yêu thích những khúc đàn tỳ bà, những câu hát bình đàn ở Tô Thành, sống một cuộc đời tự do tự tại.

Cô từng đủ di sản để sống yên đến hết đời.

Khi vô tình lướt qua dòng trạng thái của chị cả mạng xã hội, thấy hình ảnh gia đình ba hạnh phúc dã ngoại, Thẩm Tĩnh cất điện thoại, tiếp tục lắng bài phát biểu của vị giám đốc từ trụ sở chính.

Có lẽ vì mối quan hệ gần gũi giữa cô và Chu Luật Trầm.

Khi Thẩm Từ ngoài gặp đối tác, tình cờ chạm mặt Chu Luật Trầm trở về nước.

Nghĩ đến việc đối phương đang theo đuổi em gái , cô lịch sự chào hỏi: “Chu Nhị công tử.”

Chu Luật Trầm dừng chân, nghĩ một hồi mới nhớ thuộc gia đình Thẩm.

Anh gật đầu, coi như đáp : “Ừm.”

Thẩm Từ mỉm gật đầu, sân bay.

Không ngờ, trong khoảnh khắc xoay , Chu Luật Trầm để ý đến chiếc vòng cổ tay Thẩm Từ.

Đó là một sợi dây đỏ bình an, giống hệt chiếc vòng từng thấy tay Tôn Kỳ Yến.

Khi đưa cô về nhà họ Thẩm, ông nội Thẩm cũng đeo một chiếc tương tự.

Tần suất xuất hiện quá dày đặc, mối liên kết hiện rõ ràng, cuối cùng cũng tìm câu trả lời.

Ánh mắt Chu Luật Trầm càng thêm sâu lắng.

Khi Trang Minh đến đón, chỉ lặng lẽ mở cửa xe cho Chu Luật Trầm bước lên, đó đưa về tứ hợp viện dùng bữa tối.

Tám giờ tối.

Chiếc xe đen dừng cửa nhà họ Thẩm.

Chu Luật Trầm gọi một cuộc điện thoại, giọng lạnh lẽo, chỉ hai từ ngắn gọn: “Xuống đây.”

Cầm điện thoại, Thẩm Tĩnh từ giường dậy: “Anh đúng là đúng giờ thật.”

Chu Luật Trầm đáp, trong tai chỉ còn tiếng bật lửa lách cách.

Lại hút thuốc, tâm trạng hôm nay vẻ .

“Chu Luật Trầm, ?”

Biết sẽ về hôm nay, Thẩm Tĩnh cầm điện thoại, kéo rèm xuống.

Dưới màn đêm mờ mịt, Chu Luật Trầm lười biếng tựa xe, trong lúc gọi điện, liên tục hút từng thuốc, khuôn mặt lạnh lùng đến mức còn chút sắc thái.

Anh lên, cũng nở nụ với cô.

chằm chằm đàn ông cô độc và trầm lặng , thấy cúi đầu, điếu t.h.u.ố.c kẹp môi, làn khói mờ nhạt tản trong khí.

Hơi thở của Thẩm Tĩnh khẽ ngừng : “Anh bệnh ?”

Chu Luật Trầm nhẹ nhàng phủi tàn thuốc, giọng trầm thấp: “Không xuống thì đây.”

 

Loading...