Si Mê - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:31:22
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, nửa đêm.

Thẩm Tĩnh từ giường dậy, bên cạnh thấy bóng dáng .

Chu Luật Trầm ngủ nhiều, khi tắm xong, mặc chiếc áo choàng trắng lỏng lẻo thư phòng việc.

Suy nghĩ m.ô.n.g lung.

Thẩm Tĩnh bước xuống giường, nhặt bộ đồ ngủ khoác lên cơ thể tr*n tr**, chân trần tới bên cửa sổ sát đất.

Cơn mưa lớn ngoài trời ngừng rơi, từng giọt nước đọng mặt kính bên ngoài.

Cô khẽ xoay chuỗi hạt màu đỏ cổ.

Những họa tiết Phạn ngữ độ gồ ghề nhẹ, đầu ngón tay lướt qua tạo cảm giác trơn mịn đặc biệt.

Người yêu ư?

Có lẽ cô là .

Chu Luật Trầm chịu kích động gì mà hôm nay cư xử hề lý lẽ, cho cô chút thời gian suy nghĩ về việc tái hợp.

Cô tự hỏi, lúc nhận chuỗi hạt , đầu tiên nghĩ đến liệu là cô.

Không liên quan gì đến việc chuỗi hạt linh nghiệm , mà là một sự an ủi từ bà cụ nhà họ Chu ở kinh thành, luôn kính trọng nhất.

Người coi trọng, thì món quà của đối phương cũng trở nên quý giá.

Bà cụ thành tâm cầu bình an cho , chuyển tay trao nó cho cô.

Về tính khí thất thường của dạo , ngoài bản Chu Luật Trầm, ai lý do.

Tâm tư quá sâu, cô dám đoán.

Nếu , lẽ quyết định so đo với cô nữa.

Thẩm Tĩnh , nhón chân tới thư phòng, đẩy cửa bước .

Cô thò đầu qua khe cửa, về phía đàn ông đang tập trung việc bàn, cặp kính đeo khiến vẻ ngoài của càng thêm lạnh lùng, cao quý.

“Chu Luật Trầm…”

Cô khẽ gọi, âm thanh như rón rén.

Anh sớm phát hiện sự hiện diện của cô.

Chu Luật Trầm ngả ghế, đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi tròng kính sâu về phía cô:

“Sợ phiền ai?”

Ánh mắt cô liếc qua màn hình máy tính, góc nghiêng phát ánh sáng bạc, rõ nội dung.

“Sợ đang họp,” cô lời xin .

Chu Luật Trầm lười biếng đáp:

“Gan nhỏ mà cũng dám đến.”

“Nếu để họ tổng giám đốc Liên Hành về Bắc Kinh chỉ để chìm đắm trong hương thơm mềm mại, chút nào.”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, lịch sự như .

Lịch sự đến mức nào?

Ngay cả quần áo cũng gấp gọn gàng khi ném .

Có thể , ngoan ngoãn đến mức nghẹn ức.

Chu Luật Trầm xoay màn hình máy tính về phía cô.

Màn hình mỏng hiển thị rõ ràng các biểu đồ chứng khoán với đường đỏ xanh lên xuống.

Lúc Thẩm Tĩnh mới bước phòng, dùng lưng khép cửa , nhấc chân trần chặn cánh cửa, sợ cửa đóng kín.

Hành động khiến Chu Luật Trầm bật khẽ.

Cô từ từ bước đến mặt , thẳng nhúc nhích, khuôn mặt thoáng đỏ bừng hổ.

Cô luôn thích tỏ vẻ nũng mặt .

Chu Luật Trầm đưa tay tháo kính, chậm rãi đặt lên bàn:

“Ngồi xuống.”

Chu Luật Trầm dang đôi chân dài, giọng khàn nhẹ cất lên.

Thẩm Tĩnh theo lời , xuống trong lòng .

Có lẽ vì quá tò mò, cô nhịn mà cầm một quyển sách bàn lên xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-368.html.]

Sách trong thư phòng của hầu hết là bản ngoại ngữ hiếm, lật là tiếng Ả Rập.

Với khả năng của cô, tài nào .

Chu Luật Trầm đang việc, để tâm đến cô.

Cô đổi quyển khác, vẫn là tiếng Ả Rập.

Đôi mắt cô dần hoa lên.

Cuốn sách lấy , đặt tay cô một quyển tiếng Pháp.

Hóa , thể tiếng Pháp.

Thẩm Tĩnh mở sách, khẽ :

“Nếu thấy phiền thì đừng về nước nữa, mệt mỏi sinh bệnh, sức khỏe suy sụp thì .”

“Phiền ư?

Thuê máy bay riêng chẳng phiền chút nào.”

dáng vẻ lo lắng của cô, Chu Luật Trầm khẽ nhướn mày:

“Nếu bệnh, em chăm ?”

Thẩm Tĩnh nghiêng đầu, đôi môi vô tình chạm cằm , cô nhận , vẫn tự nhiên đáp lời:

“Em chăm , lây bệnh, đó chăm em.

Tùy thôi.”

Khi cô cất tiếng , thở dịu dàng như hương lan khẽ phớt qua làn da , khiến nhíu mày.

Chu Luật Trầm nghiêng , ánh mắt sâu thẳm cô chăm chú:

“Được, em cứ theo .”

“Ừm.”

Lời dứt, thấy tiếng khẽ mơ hồ của , Thẩm Tĩnh mới nhận điều gì đó đúng.

Cô cảm giác vài ba câu của dẫn dắt vòng xoáy.

Rõ ràng là đang hỏi, là đang nài nỉ.

Rõ ràng là cô đang trêu chọc .

Sao cuối cùng, trở thành cô theo ?

Thẩm Tĩnh ném quyển sách trong tay xuống bàn một cách dứt khoát:

“Tối nay theo!”

Hai , Chu Luật Trầm ung dung ngẩng mắt, gương mặt hiện rõ vẻ thản nhiên:

“Anh vội.”

Cô chán nản thở dài:

“Vậy thì bế em về phòng, em nổi nữa.”

Chu Luật Trầm mím nhẹ môi mỏng, bật nhạt, bàn tay vô tình cố ý lướt qua đùi cô.

Tim Thẩm Tĩnh nụ đầy hàm ý của thắt , cô ngước mắt hỏi:

“Anh cái gì?”

Chu Luật Trầm ôm lấy cô, đáp lời:

“Hôn , sẽ bế.”

Có lẽ đôi mắt sâu như đại dương của mê hoặc, Thẩm Tĩnh dùng ngón tay móc cổ áo , cả hai sát gần , cô nhẹ nhàng nhướn , đặt một nụ hôn lên má .

nhẹ:

“Chú nhỏ, ngủ thôi.”

Từ miệng cô thốt , luôn mang chút ám đầy cấm kỵ.

Chu Luật Trầm cúi xuống áp sát cô, vòng eo cô ngày càng đè thấp, cuối cùng, khi gần như còn sức trụ, bàn tay đỡ lấy cô, miệng quên buông lời trêu chọc:

“Eo yếu thế?”

Thẩm Tĩnh sợ ngã, cô Chu Luật Trầm sẽ để cô ngã.

cô sợ đột nhiên ném cô lên ghế sofa.

 

Loading...