Si Mê - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:31:33
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giữ chắc, Chu Luật Trầm!”

Anh chẳng buồn bế chắc, chỉ dùng một tay ôm lấy cô một cách tùy tiện.

Rồi chỉ giọng trầm thấp mang chút trách móc:

“Ôm chặt.”

 

Hoa hải đường đang cuối mùa, Chu Hướng Quần công tác ở tỉnh ngoài, nên nhà họ Chu tổ chức một bữa tiệc gia đình đơn giản tiễn .

Dù chỉ là xa nhà một tháng, bà cụ Chu vẫn khỏi lưu luyến, bởi trong gia đình, Chu Hướng Quần ít khi xa lâu như .

Nghe tin Chu Luật Trầm cũng đang ở Bắc Kinh vài ngày, bà cụ nhân dịp tìm cớ gọi về khu Tây để dùng bữa.

Đây là thứ ba Thẩm Tĩnh đến tứ hợp viện của nhà họ Chu, so với hai qua loa vội vã, cô chuẩn chu đáo hơn, mang theo quà cho bà cụ.

Đó là một chiếc lư hương nhỏ bằng đồng, do chính tay Chu Luật Trầm chọn.

Chu Luật Trầm thắng nổi sự kiên quyết của Thẩm Tĩnh.

Cô khăng khăng mang quà, nếu quà thì sẽ đến dự bữa ăn.

Trong sân giữa của tứ hợp viện, dựng sẵn một sân khấu trình diễn nghệ thuật bóng rối.

vì bà cụ mắt kém, buổi diễn nhanh chóng kết thúc.

Ngay từ lúc Thẩm Tĩnh bước tứ hợp viện, bà cụ chú ý đến chuỗi hạt treo cổ cô.

Thẩm Tĩnh giấu giếm, chuỗi hạt đỏ rực đeo quanh cổ phối hợp hảo với chiếc sườn xám màu ngọc trai, tạo nên vẻ thanh nhã khó tả.

Chu Luật Trầm nắm tay dắt , kiêu ngạo, e dè, so với vội vàng, cô ăn mặc cẩn thận, chỉnh tề hơn.

Bà cụ chiếc ghế gỗ tử đàn, vẻ mặt bình thản uống , tay chuỗi Phật châu, lắng tiếng gõ mõ và tụng kinh của nhà sư.

“Ngồi .”

Hai chữ vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm.

Thẩm Tĩnh cúi đầu chào bà cụ, đó xuống ghế bên cạnh, lặng lẽ kinh Phật.

Chu Luật Trầm việc cần bàn với Chu Hướng Quần, khi rời , vỗ nhẹ vai cô, cúi xuống dặn dò:

“Em cứ ở đây chơi, sẽ ngay.”

Sân viện rộng lớn, nếu chạy lung tung dễ lạc đường.

Cô ngoan ngoãn gật đầu:

“Ừm.”

Chuyện riêng của con cháu, bà cụ như thấy, chỉ hiệu cho chị Phương rót đãi khách.

Không việc gì , Thẩm Tĩnh bóc hạt thông chơi.

, nhà họ Chu điều tra rõ về cô, còn nhiều hơn cả gia phả nhà cô ghi .

Rất lâu , bà cụ mới nhẹ nhàng hỏi:

“Dạo con đến thăm bà Hứa Mỹ Quân ?”

Thẩm Tĩnh sững hai giây, nghĩ rằng bà Hứa là sư mẫu của đại công tử nhà họ Chu, hoặc là bạn cũ của nhà họ Chu, bèn lễ phép đáp:

“Có ạ.

Chân của bà càng ngày càng .”

Nói xong, cô đẩy đĩa hạt thông bóc vỏ tới mặt bà cụ:

“Mời bà ăn thử.”

Bà cụ liếc thoáng qua, thu ánh mắt , khẽ nhắm mắt chuỗi Phật châu:

“Ta thích ăn hạt thông.”

Thẩm Tĩnh đành tự ăn, hai chỉ gặp vài ba , dù bà cụ cũng là bậc trưởng bối, khí chất áp đảo, cô dám nhiều.

Ngay cả khi bà cụ hỏi chuyện, cũng chỉ xoay quanh bà Hứa Mỹ Quân, hỏi xem bà sống thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-369.html.]

“Bà vẫn như , thích trồng củ cải.”

Câu chuyện dừng ở đó.

Người hầu, chị Phương, cúi xuống bên cạnh giúp Thẩm Tĩnh bóc hạt thông.

Thẩm Tĩnh tập trung bóc hạt thông, học một cách bóc nhanh từ chị Phương.

thích bóc thích ăn, nên chị Phương cũng ngăn cản.

Thời tiết hôm nay thật , nắng gắt cũng âm u, đúng khoảnh khắc chiều tà, ánh hoàng hôn nhàn nhạt phủ xuống.

Ngồi chiếc ghế sofa tròn bằng gỗ đỏ kiểu Trung, về phía qua hồ cá chép là sân khấu biểu diễn.

Có lẽ bà cụ Chu thường ở đây để xem bóng rối.

Cảnh tượng thật thư thái.

Chỉ mùa đông, khi tuyết rơi, tứ hợp viện cổ kính mới thể hiện hết vẻ độc đáo của nó.

Còn về thời điểm Chu Luật Trầm , cô để ý.

Khi , bà cụ khẽ ngước mắt .

Chu Luật Trầm liếc một cái về phía Thẩm Tĩnh, thấy cô đang bận rộn, liền xuống chiếc ghế thái sư gỗ đàn hương gần bà cụ.

“Anh cả con thế nào?” bà cụ hỏi.

Chu Luật Trầm tựa ghế, cầm quyển kinh Phật bên cạnh, những ngón tay dài tùy ý lật vài trang.

“Bà cứ yên tâm ở nhà kinh Phật, xem bóng rối, tụi con nỡ để nhị thái thái cô đơn một .”

Lời thì lắm.

bà cụ dễ hai câu ngon ngọt mờ mắt:

“Người ở Thái Hòa Trung Viện sánh với dì Lý.

Làm công việc nặng nhọc, ba bữa cơm đủ đầy con ?”

Chu Luật Trầm mỉm nhàn nhạt, an ủi bà cụ:

“Con .”

Từ đến nay, luôn nghiêm khắc với bản về sức khỏe.

tính cách phóng túng, quen thói lãng tử, khiến bà cụ thường cảm thấy thất vọng về .

Bà cụ thở dài:

“Con ?

Đến giờ vẫn chịu lập gia đình.

A Quần thì , mà con cũng .

Cả đời , ngoài quyền thế và địa vị, chẳng lẽ chút tình cảm nào ?”

Chu Luật Trầm nhấp một ngụm , vị ngọt thanh của đá cũ lan trong cổ họng.

Sau giây lát, nhẹ đặt ly xuống, tự rót cho bà cụ.

Đôi tay dài như ngọc trắng của khéo léo cầm ấm tử sa, động tác pha thong dong, mang phong thái tao nhã của một công tử.

“Nhị thái thái thích cô ?”

Câu hỏi hàm ý sâu xa.

Hai bà cháu chuyện khẽ khàng, Thẩm Tĩnh cách đó xa, gần quấy rầy, cũng .

Bà cụ chậm rãi nhấp ngụm , ngay cả khi tuổi cao, cử chỉ nâng tách vẫn toát lên sự thanh tao, cao quý.

Bà cụ đáp:

“Chuỗi hạt của cũng con mang cho .

Nhị công tử nhà họ Chu cõng một cô gái trẻ qua Tây Đại Nhai xem kéo cờ, chuyện đó giờ ai mà .

 

Loading...