Si Mê - Chương 375
Cập nhật lúc: 2025-10-28 05:28:14
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Tĩnh đồng ý sân bay đón , nhưng gặp kẹt xe, trễ mất 20 phút.
Ban đầu vẻ khá khó chịu, nhưng khi cô thực sự kẹt xe, tâm trạng liền dịu đôi chút.
Giữa dòng tấp nập, ánh mắt nhanh chóng tìm thấy cô.
Ánh sâu lắng, lạnh lùng thường ngày bỗng ánh lên chút ấm áp.
Nhân lúc cô đang mải ăn kẹo cưới, kéo cô lòng, ôm chặt lấy.
Cái ôm mạnh, Thẩm Tĩnh để mặc siết chặt .
Hành khách xung quanh đều bận rộn lên đường, ai chú ý đến họ.
Đêm đó.
Chu Luật Trầm đưa cô đến một phòng suite trong khách sạn.
Ngay từ khi bước thang máy, giữ chặt gáy cô, áp môi xuống hôn.
Cả khi khỏi thang máy, cũng buông.
Cả hai cuốn nụ hôn, quên cả việc mở cửa phòng.
Thẻ phòng trong tay Thẩm Tĩnh mãi quẹt , cô thoáng bối rối khi nhận camera giám sát.
Cô định đẩy , nhưng càng k.ích th.ích bởi sự phô bày , nụ hôn của trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn.
May mắn , giây , thẻ phòng cuối cùng cũng hoạt động, mở cửa.
Thẩm Tĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai hôn bước phòng suite.
Cánh cửa đóng bằng một cú đá mạnh của .
“Rầm—”
Cả đêm hôm đó.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, họ triền miên suốt cả đêm.
Sáng hôm .
Thư ký Tống mang tài liệu lên phòng để ký.
Với vai trò tổng tài, Chu Luật Trầm nay đây mai đó, hiếm khi trở về trụ sở chính để họp.
Nếu cần chữ ký của cho các dự án quan trọng, chỉ thể đích mang tài liệu đến, hoặc là đến Thái Hòa Viện, hoặc một sân golf nào đó, hoặc… một khách sạn.
Khi cửa phòng suite mở .
Dọc theo hành lang từ cửa , thứ rơi rải rác:
Áo vest, váy hai dây, đôi giày cao gót đen, đồng hồ Patek Philippe, áo sơ mi trắng…
Tất cả rải từ cửa , kéo dài đến tận ghế sofa trong phòng khách.
Hương nước hoa nhàn nhạt mùi lê thoang thoảng trong khí.
Thư ký Tống xuống, theo thói quen nghề nghiệp, định nhặt lên chiếc áo vest đen đắt tiền của tổng tài.
Áo thể cứ thế vứt t.h.ả.m để khác giẫm qua .
Khi tay cô chạm áo vest, ánh mắt bất chợt dừng ở một món đồ ren…
…
Là của Thẩm Tĩnh ?
Thư ký Tống buông chiếc áo vest đắt đỏ, thản nhiên bước sang một bên, tránh giẫm đồ của tổng tài.
Chu Luật Trầm mặc áo choàng tắm, dựa ghế ở bàn việc.
Tóc ướt nửa khô lòa xòa trán, như thể ngủ dậy hoặc vận động xong.
Từng động tác của đều lười nhác, thậm chí ngay cả khi giơ tay lên.
Thư ký Tống mở tập tài liệu, đưa tới:
“Ngài cần xem qua, nếu đóng dấu, ngày mai tổng bộ mới thể triển khai dự án đúng giờ.”
Chiếc bút máy do khách sạn chuẩn vẻ trơn tru.
Chu Luật Trầm lắc lắc bút, nhíu mày, dứt khoát đặt xuống bàn, thể hiện sự chán ghét.
Thư ký Tống mỉm , đưa cây bút máy mang theo:
“Ngài dùng cây .”
Chu Luật Trầm nhận lấy, lật trang tài liệu, cẩn thận xem nội dung ký tên.
Sau khi xử lý xong, thư ký Tống thu dọn tài liệu, cho túi hồ sơ và niêm phong.
Tập tài liệu sẽ chuyển phát nhanh về tổng bộ Liên Hành.
Cô nhẹ nhàng hỏi:
“Ngài định khi nào trở Manhattan?”
Chu Luật Trầm ánh sáng chiếu qua cửa sổ lớn, trầm tư một lát nhàn nhạt đáp:
“Không vội.”
Thư ký Tống khẽ gật đầu, giọng dịu dàng như dòng nước:
“Vậy ngài nghỉ ngơi , phiền nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-375.html.]
Chu Luật Trầm tựa lưng ghế, ngón tay xoa xoa giữa chân mày, khàn giọng “Ừ” một tiếng.
Thư ký Tống xoay rời .
Khi bước qua cửa phòng, cô thấy Thẩm Tĩnh mở cửa phòng ngủ.
Cả hai , nhưng thư ký Tống vẫn cẩn thận tránh chiếc váy hai dây lối , nhẹ nhàng khép cửa rời .
Thẩm Tĩnh cánh cửa đóng, từ tốn rót một cốc nước ấm, nhấp một ngụm, giọng khàn:
“Rất tiện dùng ?”
Chu Luật Trầm, lúc vẫn trầm tư ở bàn việc, mới bừng tỉnh.
Anh hiểu ý câu hỏi của cô.
Thẩm Tĩnh đặt cốc nước xuống:
“Ồ, tổng tài đường đường mà thiếu bút máy đến thế ?
Người mà vẫn cầm như báu vật.
Mai em tặng một cây bút máy nhé?”
Chu Luật Trầm cây bút trong tay, vẻ là bút của thư ký Tống.
Anh nhịn , ngay mặt Thẩm Tĩnh, ném bút thùng rác:
“Em hài lòng ?”
“Hài lòng cái gì?” Thẩm Tĩnh mỉm , giả vờ nghiêm túc:
“Dùng tiện tay lắm , tổng tài?
Khi nào tổng tài về Manhattan?
Tổng tài nhớ nghỉ ngơi , phiền nữa.”
Chu Luật Trầm nheo mắt, liếc cô.
Anh cầm chiếc khăn vuông bàn lau tay, gương mặt để lộ chút cảm xúc.
“Chẳng tiện tay chút nào, xong ?”
Thẩm Tĩnh bĩu môi, vẫn giữ nụ môi:
“Tạm thời tin lời .”
Chu Luật Trầm cô hết giận.
Từ đến giờ, cô luôn để tâm chuyện cận với bất kỳ phụ nữ nào khác.
Khi cô xoay phòng nghỉ, từ phía ôm cô lòng.
Cằm nặng nề đặt lên vai cô, vòng tay siết chặt, giữ cô thật lâu khi thấp giọng giải thích:
“Anh tuyệt đối cố ý.
Lúc đó đang nghĩ về dự án trong hợp đồng, tiềm năng lớn.
Anh chỉ đang tính toán thêm bao nhiêu vốn cho bên B thôi.”
Lời của , Thẩm Tĩnh bao giờ nghi ngờ.
Cô đặt tay lên mu bàn tay , khẽ nghiêng đầu gương mặt nghiêng của :
“Em ghen vì dùng bút của cô .
Em chỉ bận tâm về cách giữ cách với những phụ nữ khác.
Chu Luật Trầm, em nhỏ nhen.
Cô là thư ký của , chuyện công việc gì cũng , nhưng em mới là bạn gái của .
Người quan tâm , chỉ nên là em.”
“Thế em quan tâm ?” Chu Luật Trầm thấp giọng hỏi .
Câu hỏi đơn giản, nhưng khiến Thẩm Tĩnh im lặng.
Cô thể thứ để quan tâm , nhưng thể chịu nổi việc khác quan tâm .
Cảm xúc thực sự khó mà diễn tả.
“Vậy em sẽ quan tâm .
Anh khát ?”
Anh bật , áp mặt cổ cô, khóe môi cong lên:
“Được , ý gì với cô .
Em tin ?”
Thẩm Tĩnh đầu:
“Biết .”
Chu Luật Trầm siết chặt vòng tay, môi kề sát tai cô, giọng trầm thấp như thở chậm rãi vang lên:
“Cô là cha sắp xếp bên cạnh để đối phó với em.
Cô hiểu chuyện, thủ đoạn của , nên luôn cách kiềm chế.
Cô dám gì bừa bãi .”