đói quá lâu mà ăn một  quá nhiều thì  , nhưng ông bác Cả của  quá bướng. Cho ông năm mươi cái bánh bao mà hai trăm  vẫn cầm cự  nửa tháng mới đến tìm .
  cho ông ăn no bụng, sợ   đến   khi nào.
  mở cho ông một chai giấm táo, bảo ông  uống  ăn.
Khi ông ăn uống no say,  mới : "Lần   chỉ đổi  một bộ, hiệu suất thấp quá.  cho  hai trăm bộ đồ chống gió mới,  mang hết áo bông cũ của   đến cửa   ngày mai. À,  còn mì rang ?  cần  lượng lớn,   ?"
Ông phấn khích gật đầu: "Được, ! Ngày mai  sẽ mang quần áo đến cho chị. Mì rang chúng  còn  mười cân, chị cần thì  sẽ đổi hết cho chị!"
 giả bộ : "Hệ thống, đưa quần áo và bánh bao cho   ! Nhớ là ngày mai  mang quần áo cũ và mì rang đến đấy!"
Ông bác Cả  chút tò mò  quanh: "Chị đang  chuyện với ai ? Ở đây còn   khác ?"
 lấy tay che miệng ,  trả lời.
  chiếc bao tải mà ông bác Cả đang đeo, nhíu mày,  lấy thêm một chiếc ba lô từ  kệ xuống.  nhét đầy một ba lô trứng kho  trong,  là thù lao cho ông,  tự tay đeo lên lưng ông.
Ông   : "Một ngày nào đó,  nhất định sẽ báo đáp chị!"
 vẫy tay: "Những thứ  đều là thứ  đáng  nhận. Những thứ vô dụng trong mắt , ở chỗ   lẽ sẽ phát huy tác dụng lớn. Lần   cần thì nhớ gọi  nhé!"
7.
Ông bác Cả   khỏi cửa siêu thị, cảm thấy gió tuyết táp  mặt cũng  còn thấy lạnh nữa.
Rồi ông  thấy hai trăm bộ đồ chống gió   mới  đặt  mặt đất. Hơn nữa còn  cả găng tay, giày, mũ, tất cả đều  lót lông!
Bên cạnh còn  năm trăm cái bánh bao nhân thịt nóng hổi. Ông đeo một bao trứng kho, nhanh chóng chạy về gọi  đến kéo đồ.
Lần  ông bác Cả tự  nắn từng cái bánh bao một, xác nhận   vấn đề gì.
Từ Vân Sinh phái vài  lanh lợi, cùng ông bác Cả mang đồ về. Đội ngũ lúc  náo nhiệt hơn cả Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sieu-thi-van-gioi/chap-3.html.]
Từ Vân Sinh vung tay: "Lấy ba mươi cái bánh bao , lấy hết nhân thịt  cùng với trứng kho nấu thành canh thịt, cho những đồng đội thể lực   và phụ nữ uống. Còn những đồng chí nam  trưởng thành thì ăn phần vỏ bánh bao còn !"
Không ai  gì, tất cả đều ăn một cách ngon lành. Bánh bao trắng trong ký ức của họ  dừng  từ bữa cơm Tất Niên nhiều năm  . Trên mặt họ xuất hiện những nụ   lâu  thấy.
Mọi  ăn no nê, Từ Vân Sinh lấy  hai trăm bộ đồ chống gió, bảo    lượt đến nhận và .
Có một  nghĩ nhiều hơn, bắt đầu móc họng. Từ Vân Sinh khó hiểu hỏi : "Cẩu Nhị Đản,   gì thế? Ăn no quá ?"
Cẩu Nhị Đản nghiến răng nghiến lợi: " thà c.h.ế.t đói, cũng  cần quần áo và thức ăn của bọn họ! Đội trưởng,    đầu hàng quân địch  ?"
Từ Vân Sinh  chọc , vỗ mạnh  đầu Cẩu Nhị Đản: "Ai dám phản bội,  là  đầu tiên đá ! Những thứ , coi như chúng  mượn, sớm muộn gì cũng sẽ trả ." Anh  ngây thơ như  nhóc Tô Ái Quốc, họ rõ ràng  giúp cả Đội vượt qua khó khăn. Bây giờ cũng   lúc khách sáo, chỉ cần   sống sót, sĩ diện cũng chỉ là thứ hư ảo.
Trạm Én Đêm
Mọi   bộ đồ chống gió mới, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn  nhiều. Trời quá lạnh, lúc  giày,  vài   giày dính chặt  da chân,  thể cởi  .
Sau đó bác sĩ Vương  nghĩ cách, dùng kéo cắt nát giày của họ, mới  thể cởi .  da chân cũng  rách  ít.
Vài gã đàn ông vô tư vẫn  hì hì: "Bác sĩ Vương, em  , cứ mạnh tay xé một phát là , còn lãng phí củi của Đội  gì?"
Bác sĩ Vương bực  : " đúng đúng, xé    nhiễm trùng, chân cũng  cần nữa! Thế thì ở đây  gì, về nhà luôn !" Nói xong  đầu  thẳng.
Tô Ái Quốc thấy cô   chút kỳ lạ, lén lút  theo. Thấy bác sĩ Vương,  thường  mệnh danh là nữ nhi  thua kém nam nhi, đang ôm gối .
Bắt gặp cảnh ,    chút ngượng ngùng, suy nghĩ  bước tới an ủi: "Sao  bác sĩ Vương? Mấy  họ    chuyện thôi. Chị đừng giận nữa,  xin   họ!"
Vương Mai lắc đầu, xì mũi: "  giận họ,  chỉ giận bản  . Nếu   thể tiết kiệm thuốc hơn một chút, thì  thể bôi thuốc cho họ . Vừa nãy  thấy chân của Hầu Tử  hoại tử ,  mà   còn giả vờ như  quan tâm.   vì    khả năng."
Tô Ái Quốc đột nhiên nhớ đến siêu thị thần kỳ: "Đồng chí Vương, chị  cho   những loại thuốc cần thiết,  sẽ  thử!"
Vương Mai  tin nổi  Tô Ái Quốc: "Cậu? Cậu   mà kiếm thuốc? Xung quanh đây    làng mạc,  cũng   cửa hàng. Chạy xa quá thì nguy hiểm lắm!"
Tô Ái Quốc : " sẽ  gặp nguy hiểm , chị đừng hỏi nữa, mau  !"
Vương Mai thấy   bướng bỉnh, đành : "Vậy   nhé,   liệu sức mà  đấy. Bây giờ cần kem bôi bỏng lạnh, kem cầm máu. Nếu  thể kiếm  thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh thì càng ."
Tô Ái Quốc ghi nhớ từng loại một: "Được,  sẽ  thử."