còn chọn vài chiếc ba lô  hoa văn đặc biệt,  lượt bỏ  đó khá nhiều băng vệ sinh,  gừng đường đỏ và túi chườm nước nóng kiểu cũ, chỉ cần đun nước tuyết cho  là dùng . Những thứ  chủ yếu dành cho các đồng chí nữ như bác sĩ Vương. Phụ nữ  lạnh trong thời gian dài sẽ mang  những tiếc nuối lớn trong cuộc đời họ, ít nhất là trong thời đại .
Ánh mắt Từ Vân Sinh trở nên nặng trĩu: "Lòng   của đồng chí Tô,  lẽ cả đời  của Hứa  đây, cũng khó  cơ hội để trả . Nếu  lấy,  lẽ cô sẽ mất hết vốn.  nếu   lấy, mấy trăm  em của  sẽ  chờ c.h.ế.t ở bên ngoài."
Anh  lấy  một chiếc đồng hồ vàng từ trong cổ áo, đưa cho : "  ngây thơ như thằng nhóc Ái Quốc, thực sự tin rằng  chuyện  như đổi đồ nát lấy đồ . Chiếc đồng hồ vàng  là   để  cho , trị giá một trăm đồng bạc.  xin đặt cược nó ở đây với đồng chí Tô. Nếu  cơ hội,  sẽ chuộc  nó với giá gấp trăm ."
 cầm chiếc đồng hồ vàng nặng trịch, thở dài một tiếng. Sự bướng bỉnh của ông bác Cả   là di truyền từ vị Đội trưởng : "Được,  sẽ đợi  chuộc  chiếc đồng hồ . Ngoài ,   lừa Tô Ái Quốc ,  cũng cần những chiếc bao tải rách đó."
Trạm Én Đêm
Hệ thống mong mỏi những chiếc bao tải rách đến mức mắt  đỏ hoe. Nếu    cần,  lẽ CPU của nó sẽ nổ tung vì tức giận.
Ông bác Cả của  quả nhiên đáng tin,  nhanh  mang hai trăm chiếc bao tải đến  cửa siêu thị.  vẫy tay, những chiếc ba lô  chuẩn  sẵn xếp thành hàng dài  cửa siêu thị.
Khi ông bác Cả đếm xong  lượng,  chạy về gọi  đến lấy ba lô.
Hệ thống sợ ông bác Cả và đồng đội đổi ý, một  thu hết hơn hai trăm chiếc bao tải , treo lên Siêu Thị Vạn Giới: "Bao tải rách: 200 cái, giá khởi điểm: 200 tiền tệ"
Như thể  ai đó cố ý chờ đợi, giây tiếp theo, tiếng điện tử máy móc  vang lên: "'Bao tải rách'   đấu giá, giá thành công: 2.000.000 tiền tệ."
Hệ thống rưng rưng nước mắt: "Hai triệu! Chị Mai  đúng,  việc thiện quả nhiên sẽ  báo đáp,  xưa  lừa !"
  để ý đến nó,   ngoài qua cửa sổ.
Mỗi  trong Đội đều nhận  chiếc ba lô của riêng . Vài  phụ nữ mở chiếc ba lô  hoa văn đặc biệt, thấy băng vệ sinh và  gừng đường đỏ bên trong, ôm   nức nở.
  nhóm  , những  đồng đội , trong cái lạnh, họ  thể trở thành băng, trở thành vũ khí. Trong sự ấm áp của tình , họ  mềm yếu như nước.
Sau khi giải quyết  những khó khăn về giữ ấm, thực phẩm và thuốc men, tốc độ tiến lên của   nhanh hơn  nhiều.
Ông bác Cả đến cũng ít hơn.  lặng lẽ đếm ngược những ngày còn  ở thế giới .
 sợ  đường , họ sẽ uống rượu mà hỏng việc, nên  đặt một ít trái cây tươi gần chỗ họ.
Mía, vải, táo, dưa hấu, bất kể   là trái cây theo mùa  ,  đều lấy  hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sieu-thi-van-gioi/chap-6.html.]
Với sự đồng ý ngầm của Từ Vân Sinh, việc cho ăn của  diễn   suôn sẻ.
Những đứa trẻ nhỏ hơn mỗi ngày đều  thể ăn bánh mì, uống sữa dê bột. Khuôn mặt của những  già cũng dần dần hồng hào trở ,  còn vẻ như gió thổi là ngã như  nữa.
11.
Ngày cuối cùng của  ở  gian và thời gian  cuối cùng cũng đến.
Đêm hôm đó,  8h,  đang kiểm kê hàng hóa với hệ thống trong siêu thị.
Bên ngoài siêu thị vang lên tiếng lách tách,  còn  kịp phản ứng.
Hệ thống loa của siêu thị phát  tiếng cảnh báo máy móc: "Phát hiện  sóng nguy hiểm xung quanh, xin Ký chủ chuẩn  sẵn sàng,   bước  khỏi siêu thị!"
Đồng thời,  bộ siêu thị chìm trong bóng tối.
  chút lo lắng: "Hệ thống,  chuyện gì ? Ông bác Cả của  và đồng đội của ông  ?"
Hệ thống ấp úng: "Chị Mai, cô hãy chuẩn  tâm lý, tình trạng của ông bác Cả    cho lắm."
Mắt  tối sầm , suýt nữa ngất : "Nói rõ , tình trạng   lắm là thế nào? Rốt cuộc là    ?"
Trước mặt  xuất hiện một màn hình chiếu, hệ thống dứt khoát : "  vi phạm quy định của siêu thị, cho cô xem thế giới bên ngoài trong thời gian phong tỏa . Cô tự xem !"
Màn hình chiếu cho thấy bên ngoài là một khu rừng cây khô, trời tối đen. Từ Vân Sinh đang ôm ông bác Cả của    tuyết.
Những  xung quanh đều  thêm nhiều vết thương mới  mặt và cơ thể. Chỉ  ông bác Cả của   thương nặng nhất.
Trước n.g.ự.c ông bác Cả  chất lỏng màu đỏ tươi  ngừng tuôn . Có thể thấy vết thương  sâu, cả   thoi thóp. Ông ghé  tai Từ Vân Sinh,    rõ ông  gì.
Từ Vân Sinh,  đàn ông kiên cường như trời đất ngày thường, giờ đây  nức nở: "Thằng nhóc ngốc ? Ai cho  cứu ! Lông còn  mọc đủ, bày đặt  oai cái gì? Đợi  khỏe , xem   phạt  !"
Anh  hướng lên trời hét lớn: "Tô Mai Mai, cô cứu Ái Quốc , nó vẫn còn nhỏ như , mới mười sáu tuổi thôi!"
"Tô Mai Mai! Cô   thấy ?"