Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 629: + 630 Đôi chân tàn phế (4)

Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:24:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nửa tiếng .

 

Trần Cảnh Sơn với gương mặt mệt mỏi trở về nhà họ Trần. Vừa bước qua cửa, khiến Trần phu nhân suýt ngất xỉu.

 

“Tiểu Sơn, Tiểu Sơn, con thế ? Sao là m.á.u ? Con thương ở ? Đừng hù mà!” – Trần phu nhân hoảng hốt chạy đến, vội vã kiểm tra con trai từ đầu đến chân.

 

Trần Cảnh Sơn hít sâu một chậm rãi :

“Con , , đây là m.á.u của con.”

 

Nghe , Trần phu nhân mới thở phào một , nhưng hỏi tiếp:

“Vậy rốt cuộc con thế ?”

 

“Là Tiểu Ngữ… Cô vì cứu con mà gặp t.a.i n.ạ.n xe. Người đ.â.m lẽ là con.”

Trần Cảnh Sơn đem bộ chuyện xảy kể một lượt.

 

Khi Hạ Châu Ngữ hiện giờ hai chân liệt, sắc mặt Trần phu nhân trầm xuống:

“Con bé Hạ Châu Ngữ lòng đen tối như thế, bụng cứu con ? Có đang bày trò gì ?”

 

“Mẹ, Tiểu Ngữ cứu con là sự thật. Cô liệt hai chân cũng là sự thật, thể nghi ngờ.”

 

“Được , coi như là cô cứu con !” – Trần phu nhân mất kiên nhẫn phất tay, giọng chút bất mãn – “Dù thế nào, nhà họ Trần cũng loại vong ân bội nghĩa. Mẹ sẽ tìm thời gian đến thăm cô , tiền bồi thường sẽ trả đủ, một xu cũng thiếu.”

 

Do dự giây lát, Trần Cảnh Sơn quyết định thật:

“Mẹ, con hứa với cô chú, con sẽ cưới Tiểu Ngữ vợ.”

 

“Con… con cái gì cơ?” – Trần phu nhân như sét đánh, lùi mấy bước suýt ngã, may mà hầu kịp đỡ lấy.

 

“Mẹ, chứ?”

 

“Đừng chạm !” – bà hất mạnh tay , giọng run rẩy nhưng giận dữ – “Đồ nghịch tử, chuyện gì con cũng dám đồng ý ? Dù Hạ Châu Ngữ cứu con nữa, nhà họ Trần chúng thể báo đáp bằng cách khác! Con quên , cháu đích tôn của mất như thế nào?

 

Con bé đó dối, từng hãm hại Hạ Tầm Song, khiến cả nhà lừa xoay vòng vòng. Giờ thì chuyện lan khắp mạng, danh tiếng nhà họ Trần mất sạch! Bây giờ đường, đều chỉ trỏ bàn tán! Tóm , tuyệt đối cho phép loại phụ nữ như thế bước chân cửa nhà họ Trần, cô xứng với con!”

 

Những chuyện đó, đương nhiên quên.

 

“Mẹ, con tin con thể đổi. Con cảm nhận Tiểu Ngữ giờ còn như nữa. Hơn nữa, cô còn cứu mạng con.”

 

Chỉ riêng điều đó thôi, Trần Cảnh Sơn cũng thể ngơ.

 

“Mẹ , chúng thể dùng cách khác để bù đắp. Dạo nhà họ Hạ đang gặp khó khăn, mấy dự án đầu tư đều thất bại. Mẹ thể bảo cha con hợp tác, coi như giúp đỡ họ.”

 

“Mẹ, con quyết . Tiểu Ngữ, con nhất định sẽ cưới. Con mong hãy cố gắng chấp nhận cô .”

Trần Cảnh Sơn day trán, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

 

“Chấp nhận? Con bảo chấp nhận ư?” – Trần phu nhân gần như gào lên – “Đừng chuyện cô khiến mất cháu, chỉ riêng việc bây giờ cô hai chân tàn phế, là một kẻ tàn tật thể , cũng thể nào chấp nhận cô con dâu !”

 

Trần Cảnh Sơn lúc gì cũng vô ích, bà sẽ chẳng lọt tai.

“Mẹ, con mệt , con lên lầu tắm rửa .”

 

Nói , mặc kệ tiếng gọi phía , xoay thẳng lên tầng hai.

 

“Quay ! Con đây rõ ràng với !” Tiếng Trần phu nhân the thé vang vọng trong sảnh.

 

Nhìn bóng lưng con trai khuất dần nơi cầu thang, bà tức giận đến run , đập đùi hét lên trong tuyệt vọng:

“Tội nghiệt! Trời ơi, nhà họ Trần chúng rốt cuộc tạo nghiệt gì mà cứ mãi vướng nhà họ Hạ thế !”

 

Cơn chóng mặt ập đến, bà loạng choạng suýt ngã, may hầu vẫn đỡ bên cạnh.

 

“Phu nhân, bà chứ?” – hầu lo lắng hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-629-630-doi-chan-tan-phe-4.html.]

Bà run rẩy, thở hổn hển:

“Không , mau… mau đưa viên t.h.u.ố.c trợ tim.”

 

“Vâng , để dìu bà xuống sofa .”

 

——

 

Hải đảo nhỏ.

 

Hôm nay là ngày thứ ba nhóm gia tộc rừng rậm ghi hình riêng biệt.

 

Dưới bóng cây, Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên mới tỉnh dậy giấc ngủ trưa. Hai xếp bằng đất, mỗi ôm một quả dừa, thong thả tận hưởng gió mát.

 

Bất chợt, ánh mắt Hạ Tầm Song sáng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh đàn ông bên cạnh:

“Hay là tối nay chúng nấu một nồi lẩu hải sản nước dừa ?”

 

bọn họ vẫn còn mấy trái dừa, mà mấy hôm nay cô uống nhiều đến phát ngán .

 

“Được thôi. Em cần nguyên liệu gì, sẽ lặn xuống biển bắt cho.” – Lâm Vãn Niên đáp, chút do dự.

 

“Bắt nhiều sò ốc nhé! Cả cua ghẹ, mực, bạch tuộc nữa.” – Cô nghĩ ngợi một chút – “Hay là em cùng luôn, bắt mấy con tôm hùm to, mai mang sang cho Giang Dã.”

 

Giang Dã cảm động rơi nước mắt: Hu hu hu, chị Song vẫn là thương nhất!

 

Hạ Tầm Song khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng:

“Khụ… dù chúng cũng ăn đồ của họ, tay về thì cũng ngại lắm.”

 

“Ừ, em hết.” – Lâm Vãn Niên khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, mỉm .

 

Trước bao nhiêu ống kính, thể hôn, nhưng nắm tay thì… vẫn .

 

【Hahahaha, đừng nhắc, cứ nghĩ tới là buồn !】

 

【Tộc trưởng Triệu: Hải sản của ? Cả nửa bao hải sản ?!】

 

【Niên thần, đừng nghịch nữa, tay chị Song sắp nắn hỏng kìa!】

 

【Cái bình luận , năng kiểu gì thế, định kéo cả nhà xuống hố ?】

 

【Chị Song gì là đúng hết, Niên thần đúng là kẻ cuồng vợ tiếng!】

 

【Niên thần ngày càng đắm chìm trong sắc của chị Song, thể tự thoát!】

 

【Trời ơi, tin nóng đây! Hạ Châu Ngữ vì cứu vị hôn phu cũ mà gặp t.a.i n.ạ.n xe, khiến hai chân liệt!!】

 

【Thấy , quả báo đến đấy! Làm nhiều chuyện , sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi.】

 

Khi , trời hơn ba giờ chiều. Cặp đôi , ngay đồ lặn, mang theo dụng cụ biển.

 

Do ánh nắng nơi quá gắt, da hai rám nắng.

 

Xuống nước, họ vội việc, mà đùa giỡn, té nước vang cả một vùng biển xanh.

 

Trên gương mặt Lâm Vãn Niên là nụ rạng rỡ – khác hẳn với dáng vẻ trầm lặng thường ngày, như hai con khác.

 

“Được , đừng nghịch nữa, lát nữa trời tối mất.”

 

Anh bơi gần, ôm lấy cô lòng.

 

Miệng cô ”, nhưng tay vẫn yên, còn cố tình hất nước lên mặt .

 

“Nếu em còn nghịch nữa,” – giọng khẽ trầm xuống bên tai cô, nửa đùa nửa thật – “ sẽ hôn em ngay mặt khán giả đấy.”

Loading...