Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 689: + 690 Trên đường về (5)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 08:57:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi ăn xong, để dành một phần thức ăn đặc biệt mang về cho Quý Linh Linh.

 

Không vì ngại vì nguyên nhân gì khác, cô vẫn nhất quyết chịu ăn:

“Cảm ơn , nhưng thật sự ăn nổi.”

 

“Vậy , để đây nhé, khi nào ăn thì ăn.”

 

Những gì nên quan tâm cũng quan tâm, việc nên cũng , Hồ Tuệ Quân ép nữa. Dù ai cũng là lớn cả, đói tự khắc sẽ tìm đồ ăn thôi.

 

Thấy trở , Quý Linh Linh dậy khỏi đống lửa sớm chui chỗ ngủ của .

 

Thời gian còn sớm, bắt đầu thấy nhàm chán. Giang Dã bỗng nảy một ý:

“Hay là… chúng chơi trò gì đó ?”

 

“Được đấy, chơi trò gì?” – Hồ Tuệ Quân lập tức hào hứng.

 

“Chơi Ma sói, chơi ?” – Giang Dã hỏi.

 

“Biết thì , nhưng chúng đủ mà.” – Trình Vạn Thanh .

 

“Chuyện nhỏ thôi, gọi đạo diễn qua là đủ .” – Hạ Tầm Song gian xảo.

 

“Ý lắm, ha ha ha ha~” – Tộc trưởng Triệu vui vẻ.

 

Mọi đồng loạt tán thành.

 

Bên , Quý Linh Linh đang gối đầu lên balô, lắng cuộc trò chuyện của họ. Ở nơi khác thấy, khuôn mặt cô kéo dài , bàn tay ngừng xoắn dây đeo balô, tỏ rõ sự khó chịu.

 

“Linh Linh, em qua đây chơi Ma sói cùng bọn chị ?” – Hồ Tuệ Quân đầu hỏi.

 

Quý Linh Linh xoay , lưng về phía họ, lạnh lùng đáp:

“Không chơi!”

 

Những khác , chỉ nhún vai.

 

“Có lẽ cô khỏe, cứ để cô nghỉ. Chúng chơi tiếp .” – Giang Dã nhạt, tiếp:

“Để kéo đạo diễn qua.”

 

Chẳng bao lâu , Giang Dã đút tay túi quần, thong thả trở , phía là đạo diễn và phó đạo diễn – hai trông như ép tỉnh dậy giữa đêm.

 

Khuôn mặt đạo diễn nhăn nhó, tóc rối tung, biểu cảm đầy u ám.

— Đừng hỏi tại !

 

Chỉ rằng ông đang ngủ ngon lành thì lôi dậy!

 

Tâm trạng: cực kỳ bực bội.

 

【Ha ha ha ha, tạo hình đạo diễn cũng thú vị phết!】

 

【Đạo diễn tức đến biến dạng luôn kìa, đáng đời quá, giờ ông cũng đ.á.n.h thức giữa đêm là cảm giác gì !】

 

【Giang Dã chắc đang sung sướng lắm đây, đúng kiểu trả thù ngọt ngào!】

 

Đủ 9 , họ tiện tay kéo luôn một nhân viên dẫn trò. Người phát 9 tờ giấy ghi danh phận, trò Ma sói chính thức bắt đầu.

 

“Đêm đến, nhắm mắt .” – Người dẫn trò .

 

Nghe tiếng họ chơi, Quý Linh Linh càng thấy bực bội, cô kéo áo che đầu, cố chặn những tiếng .

 

Sau đó, chơi càng lúc càng hăng, mãi đến hơn 12 giờ khuya mới chịu dừng, chuẩn ngủ.

 

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng đ.á.n.h thức Linh Linh.” – Tộc trưởng Triệu nhắc nhở.

 

Quý Linh Linh tiếng động quanh , mắt vẫn nhắm nhưng thực chẳng hề ngủ. Cô ăn tối, bụng trống rỗng, cứ ọc ọc vang lên khiến cô càng khó chịu.

 

Hai giờ sáng.

 

Cơn đói hành hạ, cô xác định đều ngủ, mới rón rén dậy.

 

Cô nhớ rõ phần cơm tối mà Hồ Tuệ Quân mang về cho đặt trong nồi, đậy nắp cẩn thận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-689-690-tren-duong-ve-5.html.]

Quý Linh Linh liếc hàng đang , sang chỗ hai chiếc võng bên gốc cây — nơi Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên đang . Hai đó yên lặng, chắc chắn là ngủ say.

 

Nghĩ , cô xoa xoa bụng, lén bước đến chỗ nồi.

 

khi đến gần, cô phát hiện… nắp nồi mở, nghiêng ngả ở một bên. Một linh cảm chẳng lành ập tới, cô vội bước tới kiểm tra.

 

Nhìn kỹ một cái, suýt nữa cô thở nổi.

 

Trong nồi chỉ còn … cái đĩa trống trơn.

 

Thịt cá ngừ ?!

 

Cả một đĩa to mất ?!

 

Dưới ánh đèn, cô thấy vài vệt thức ăn rơi vãi đất, kéo dài thành một đường dẫn thẳng rừng.

 

Rõ ràng là thú hoang ăn mất !

 

Đáng c.h.ế.t!!!

 

Biết sự thật tàn nhẫn , mặt Quý Linh Linh lập tức tối sầm , tức đến run , bụng quặn lên từng cơn đau. Cuối cùng cô chỉ dậm chân, hận thể gào lên.

 

Cùng lúc đó, đang võng – Hạ Tầm Song, khóe môi khẽ cong lên một nụ đầy tà ý.

 

【Ờm...】

 

【Cảnh y như Lương Tư Tư lén dậy ăn vụng đồ nướng rơi đất , thật sự giống hệt luôn hahaha】

 

【Pha đúng là tự chuốc lấy khổ, ai bảo lúc chảnh chịu ăn, giờ thì đói c.h.ế.t !】

 

, c.h.ế.t đói cũng đáng! Coi như giảm cân!】

 

Kế hoạch lén ăn đêm thất bại, Quý Linh Linh ủ rũ chỗ ngủ.

 

Bụng cô réo như hát.

 

Thôi, nhịn , chỉ còn bốn tiếng nữa là trời sáng.

 

Ngủ thì thấy đói nữa.

 

Cô trằn trọc mãi, chợp mắt đói đ.á.n.h thức, cứ thế chịu đựng đến sáng.

 

Sáng hôm .

 

Khi tỉnh dậy, thấy sắc mặt trắng bệch của Quý Linh Linh, ai nấy đều hoảng, vội mời bác sĩ Tiêu đến khám.

 

Kết quả chẩn đoán khiến cả nhóm cứng đờ tại chỗ.

 

“Không gì nghiêm trọng,” – bác sĩ Tiêu tháo ống – “cô Quý chỉ suy nhược, mệt mỏi do… đói quá thôi. Cho cô ăn chút gì là .”

 

Nghe , Quý Linh Linh chỉ độn thổ. Quá mất mặt!

 

Tộc trưởng Triệu chớp mắt mấy cái, :

“Thì , để chuẩn đồ ăn ngay.”

 

“Bác sĩ Tiêu thong thả nhé!” – Giang Dã gọi với theo.

 

Hạ Tầm Song khoanh tay, lười nhác dựa cây, môi là nụ khó đoán.

 

Lâm Vãn Niên sớm nhận sự bất thường của cô, khẽ , nhỏ giọng trêu:

“Tiểu hồ ly!”

 

ngay cạnh , rõ mồn một, liền nhướn mày, môi cong nhẹ:

“Anh gì cơ?”

 

“Không .” – Lâm Vãn Niên ho khẽ, lập tức đổi đề tài, “Khát nước ? Để bổ cho em quả dừa.”

 

“Ừm, đúng là khát.”

 

“Chờ chút nhé, dừa sắp .”

 

Anh khẽ xoa đầu cô, bất đắc dĩ, lấy dừa.

Loading...