Sinh tử bất tương phùng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-03 09:14:27
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

6

 

Tiêu Nguyệt vẫn mặt dày mày dạn ở Hoàng cung, Mạnh Sóc cũng thản nhiên đường hoàng mận với nàng .

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thậm chí hạ nhân còn gọi nàng là “Mạnh phu nhân”.

 

Trong dân gian, đều dùng từ “phu nhân” để gọi thê tử của .

 

Vậy còn ? Ta thì tính là gì?

 

Ta bao giờ Mạnh Sóc gọi hai tiếng “phu nhân”, đương nhiên, cũng còn “may mắn” đó nữa.

 

Rốt cuộc Tiêu Nguyệt cũng nhịn nữa, trực tiếp chạy tới tìm .

 

Đây là đầu tiên thẳng thắn đối diện với nàng .

 

Dường như nàng tiêu tốn ít công sức, vận một y phục Thục Trung vô cùng hoa lệ. 

 

Bộ váy lụa đỏ phối hợp với những viên hồng ngọc rực rỡ trán, khiến nàng vẻ tinh nghịch nhiệt thành. Chiếc chuông nhỏ đeo thắt lưng khiến mỗi bước chân của nàng đều vang lên âm thanh đinh đang vui tai, ngọt ngào thanh thoát.

 

Khác hẳn với , do mấy ngày ngủ ngon nên nhan sắc thoáng vẻ mệt mỏi. Lễ phục Hoàng hậu nặng cứng, một châu báu che màu sắc thật sự ban đầu.

 

Ta như , thật chẳng giống Công chúa Miêu Cương tùy ý kiêu ngạo, ngược như biến thành con búp bê điêu khắc cẩn thận cất trong tủ kính, xinh vô hồn.

 

Trong nháy mắt, chợt phát hiện , từ khi nào, Nam Diểu Diểu đ.á.n.h mất chính mà trở thành Nam Hoàng hậu.

 

“Diểu Diểu tỷ cát tường. Nhìn vẻ mệt mỏi, là do gần đây nghỉ ngơi ?”

 

Thanh Vãn lớn tiếng trách mắng, “To gan! Phượng nhan của Hoàng hậu là thứ ngươi thể tùy tiện đ.á.n.h giá ?!”

 

Tiêu Nguyệt liếc Thanh Vãn một cái, nhướn mày nũng nịu với , “Tỷ tỷ đừng giận, Nguyệt Nhi ở đất Thục lỗ mãng lâu ngày, quen với việc thẳng thắn suy nghĩ của . cũng ngờ một nha tư cách lớn tiếng quát mắng, lấn lướt chủ tử.”

 

Ta đang dùng chày đá nghiền cánh hoa lê, tiếng chày đá và cối đá va chạm tạo thanh âm trầm đục, vang khắp đại điện rộng lớn.

 

“Diểu Diểu tỷ, nếu bệ hạ nha của vô lễ với , liệu trách mắng ?” Thanh âm của Tiêu Nguyệt mang theo ý , ngữ khí cao vút, thể hiện rõ sự khoe khoang kiêu ngạo.

 

Năm nay cuối xuân mưa nhiều, cánh hoa lê thấm ướt, năm ngoái chỉ cần phơi nắng mười ngày là khô héo, nhưng năm nay càng nghiền càng nước.

 

Ta buông chày, phân phó cho Thanh Vãn, “Đem bỏ , hoa còn phơi nắng thêm mười ngày nữa. Hoa cũng như , xử lí thỏa sẽ chỉ khiến cảm thấy ghê tởm.”

 

Thanh Vãn nhíu mày, ánh mắt Tiêu Nguyệt cũng thêm một tia sát khí, “Vâng.”

 

Cho dù da mặt Tiêu Nguyệt dày hơn nữa, ngơ như cũng khỏi thẹn quá hóa giận, “Hoàng hậu nương nương, ý gì? Thế nhân đều Hoàng hậu tuy là công chúa của Miêu Cương nhỏ nhoi nhưng quy củ lễ nghi, nhưng hôm nay xem , đều sai lầm .”

 

Ta khẽ một tiếng, vuốt ve bột hoa dính đầu ngón tay, “Cuối cùng Tiêu cô nương cũng gọi bổn cung một tiếng “Hoàng hậu nương nương” ? Ban nãy còn từ khi nào thêm một tiểu lớn nhỏ nữa đấy.”

 

Khuôn mặt Tiêu Nguyệt thoáng qua vẻ hổ giận dữ, lời càng thêm bén nhọn, “Ta sắp tiến Hậu cung, gọi là tỷ tỷ cũng quá phận.”

 

Ta thản nhiên , “Không sự cho phép của , cửa Hậu cung ngươi nổi.”

 

“Tỷ tỷ sai , trong Tử Cấm thành , bệ hạ là lớn nhất.”

 

“Vậy ngươi rảnh rỗi đây hô to gọi nhỏ, còn chuẩn cát phục phong phi ?”

 

Thanh âm của vẫn lớn nhỏ, nàng hít sâu một , phản bác thế nào.

 

chỉ một lát , hai mắt nàng chợt đỏ lên, run rẩy chỉ tay hét lớn, “Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Nói cho ngươi , nếu vì ngươi, ngôi vị Hoàng hậu là của mới đúng!”

 

Chát!

 

“A!” Tiêu Nguyệt ngã xuống mặt đất, dám tin tưởng đầu về phía .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sinh-tu-bat-tuong-phung/chuong-4.html.]

Thanh Vãn đang giơ một cây gậy gỗ, nổi giận đùng đùng đ.á.n.h liền mấy cái, Tiêu Nguyệt tránh trái tránh cũng , chỉ thể liên tiếp kêu gào đau đớn.

 

Nàng vốn là một nữ hán tử nhu nhược là gì, bây giờ lăn lộn mặt đất như , đúng là nực cực kì.

 

Thanh Vãn cũng đỏ mắt, “Ngươi dám diễu võ giương oai, dám bất kính với nương nương! Ngươi là cái thứ gì mà dám kêu gào quát thét mặt nương nương như ?! Chẳng qua chỉ là đồ chơi của Hoàng thượng nước Yến mà thôi, còn tưởng là thiên tiên chắc?! Ta khinh!”

 

Nàng tay nặng, cho dù Tiêu Nguyệt kêu cứu ầm ĩ, khắp Trường Nhạc cung của cũng ai mảy may quan tâm đến nàng .

 

Ngoại trừ Mạnh Sóc.

 

Khi Mạnh Sóc tới, điều chỉnh cảm xúc, ăn lê tươi xem kịch.

 

Thanh Vãn Ngự lâm quân khống chế, gậy gỗ cũng lấy .

 

Ta trời sinh mắt phương, chỉ cần nghiêm mặt liền tỏa khí chất lạnh lùng uy phong, hơn nữa khi còn thịnh sủng từng điều động Ngự lâm quân, vì chỉ bằng một ánh mắt thể khiến Ngự lâm quân buông Thanh Vãn .

 

Thanh Vãn xoa tay trở về cạnh , thấy Tiêu Nguyệt đang núp trong lòng Mạnh Sóc oan ức kể lể, nhỏ giọng lầm bầm, “Nô tỳ nên tập luyện thêm , ngờ để nàng còn sức mà cáo trạng.”

 

Ta nhịn mà bật thành tiếng.

 

Khi còn ở Miêu Cương Thanh Vãn cũng luôn như , bất kể là của ai, nàng nhất định sẽ đ.á.n.h kẻ tức giận một trận.

 

Sau khi đến nước Yến, để nàng tay, Tiêu Nguyệt vẫn là đầu tiên.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Nghe xong Tiêu Nguyệt cáo trạng, sắc mặt Mạnh Sóc âm trầm như sắp nhỏ nước, ánh mắt giống như thê tử, mà càng giống như kẻ thù, “Nam Diểu Diểu, nàng Nguyệt Nhi nhập Hậu cung, trẫm thỏa hiệp, cũng cần các ngươi hòa thuận êm , nhưng trẫm tuyệt đối cho phép nàng tùy ý bắt nạt Nguyệt Nhi!”

 

Ta dựa ghế Quý phi, đưa mắt sắc trời ngoài cửa sổ. Bây giờ gần đến giờ nghỉ trưa, trách cảm thấy chút mệt mỏi.

 

Ngáp một cái, gật đầu lệ, “Là của bổn cung, Hoàng thượng mắng . Mắng xong thì dẫn Nguyệt Nhi của ngài , bổn cung nghỉ ngơi.”

 

“Nàng!”

 

Nàng cái gì mà nàng, chỉ cảm thấy buồn ngủ.

 

“Nam Diểu Diểu, nếu ngày trẫm chiều hư nàng, hôm nay đích trẫm sẽ dạy nàng quy củ!”

 

Hắn giơ tay đ.á.n.h , liền thẳng dậy, thẳng mắt , “Vậy thì đ.á.n.h . Hoàng thượng dám ?”

 

Mạnh Sóc hít sâu một , bàn tay giơ cao hơn một chút.

 

Ta nhướn mày, chút sợ hãi, “Hoàng thượng, khi ngài hạ tay hãy nghĩ cho kĩ, lưng chính là Nam vực Miêu Cương. Trước khi Hoàng hậu nước Yến, là Trưởng Công chúa Miêu Cương.”

 

Hắn siết chặt tay, một lời ôm Tiêu Nguyệt bỏ .

 

Thân hình cao lớn ôm gọn vóc dáng mảnh mai, tạo nên cảnh tượng vui mắt vui tai.

 

Hắn lạnh nhạt bỏ một câu, “Người ! Truyền thánh chỉ, thu hồi phượng ấn của Hoàng hậu, phong Tiêu thị Quý phi, ban Vị Ương cung!”

 

Vị Ương cung…

 

Vị Ương cung.

 

Trước đây Thái hậu sủng ái , khi tiến Hậu cung từng sẽ ban Vị Ương cung cho .

 

Trong Tử Cấm thành, Vị Ương cung vốn chỉ dành cho mà Hoàng thượng yêu thương.

 

Ta vô cùng mong chờ, thậm chí còn tự nhẩm trong lòng hàng ngàn , khi đến Vị Ương cung sẽ trồng loại hoa gì, loại cây nào.

 

Mạnh Sóc , “Diểu Diểu, Vị Ương cung cần tu sửa , chi bằng ở trong Trường Nhạc cung sẽ thoải mái hơn, hơn nữa gần với Ngự thư phòng.”

 

Khi đó ngây thơ tin tưởng, còn mang theo nhiều loại kì hoa dị thảo từ Miêu Cương tới.

 

Đến hôm nay mới , Vị Ương cung , mà là Vị Ương cung vốn bao giờ dành cho .

 

Loading...