8
Hai ngày , Vân An gốc hải đường ở Ngự hoa viên đang nở hoa, nhất định kéo khỏi Trường Nhạc cung.
Ta , chẳng qua nàng sợ buồn bực u uẩn mà thôi.
Hải đường rộ hoa nhòa xuân sắc, Lương vương mê mẩn đổi rượu mua.
Nghe Lương vương tiền triều khi về kinh ngang qua một hộ gia đình, ngẫu nhiên phát hiện trong viện gốc hải đường nở hoa rực rỡ, khiến cho ngay cả sắc xuân cũng phai nhòa.
Lương vương mang một nhành hoa về phủ, nhưng gia chủ dùng bạc đổi, đáng tiếc Lương vương mang theo bạc, bèn dùng rượu quý để đổi hoa.
Ta vịn một đóa hải đường xuống, tinh tế cảm nhận hương thơm của loài hoa diễm lệ , phát hiện hải đường chỉ sắc nhưng hương. Hải đường thể khoe nhan sắc lộng lẫy, nhưng vì thế tục mà bán linh hồn.
“Vân An, nên sống giống như hải đường , đường hoàng phóng khoáng, nhưng thể mị tục lấy lòng.”
Vân An ngọt ngào, “Cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
“Nam Diểu Diểu, thứ độc phụ ngươi, dám hạ cổ bệ hạ! Ngươi đúng là tàn nhẫn!” Tiêu Nguyệt từ nơi nào xồng xộc lao đến, tay nắm trường tiên, khí thế bức .
“Thanh Vãn, từ khi nào Ngự hoa viên để khác bước ?”
Ngự hoa viên lớn, mà vị trí của gốc hải đường cũng tương đối hẻo lánh, vốn là dành riêng cho Hoàng hậu.
“Hồi bẩm nương nương, là do nô tỳ trông giữ nghiêm, để nô tỳ đuổi nàng ngoài.”
Ta gật đầu, Thanh Vãn lập tức tiến về phía bước giữ Tiêu Nguyệt .
Vân An nhíu mày, “ là quy củ, dám hô thẳng tôn danh của Hoàng hậu nương nương!”
Tiêu Nguyệt vung roi, đuôi roi thiếu chút nữa quét đến . Nàng lớn giọng quát Vân An, “Ngươi là ai?! Nhìn thấy Quý phi mà dám hành lễ?!”
Nhàn cư vi bất thiện
Nha theo nàng cũng nhanh chóng thị uy, “Làm càn! Đây chính là Quý phi nương nương, còn mau hành lễ?!”
Vân An thiết với , hiển nhiên cũng học mười phần tính cách ương ngạnh cứng cỏi của , “Quý phi nương nương mà phong phi thì tính là gì chứ? Mẫu của bổn Quận chúa là Anh Vương phi còn từng cao giọng với bổn Quận chúa, đến lượt nữ nhân điên khùng như ngươi hô to gọi nhỏ mặt bổn Quận chúa ?”
Địa vị của Vương phi thua kém Hoàng hậu là bao, Vân An là nữ nhi mà Anh Vương phi sủng ái nhất, Tiêu Nguyệt quả thật tư cách ép nàng hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sinh-tu-bat-tuong-phung/chuong-6.html.]
Tiêu Nguyệt sửng sốt, đó giận dữ vung roi về phía , Thanh Vãn dễ dàng giữ , còn tiện tay giật mạnh một cái đoạt lấy roi.
Nàng suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mà nha bên cạnh đỡ mới đ.á.n.h mất thể diện.
Nàng đỏ bừng mặt, lớn tiếng chất vấn , “Nam Diểu Diểu, thứ độc phụ, ngươi thể chấp nhận như ?! Nếu Hậu cung chỉ thể một ngươi, ngươi còn Hoàng hậu gì?! Tìm một nam nhân dễ sai bảo mà gả là đủ ? Vì cản trở và Mạnh ca ca?!”
Những lời đúng là nực .
Chẳng lẽ Tiêu Nguyệt , Mạnh ca ca của nàng từng thề sống thề c.h.ế.t kết hôn với ?
Thanh Vãn khống chế nàng , giữ chặt hai tay nàng cho nàng chuyện gì bất kính, nhưng Tiêu Nguyệt vẫn điên cuồng giãy dụa, “Ngươi dựa cái gì mà hạ cổ Mạnh ca ca?! Hắn thống khổ như , chẳng lẽ ngươi cảm thấy đau lòng ?! Ngươi đúng là độc ác, nguyền ngươi c.h.ế.t tử tế!”
Ta nhướn mày, hỏi vấn đề mà vẫn luôn thắc mắc trong lòng, “Ngươi và Mạnh Sóc, đến cùng là quan hệ gì?”
Tiêu Nguyệt lạnh, “Ta và bệ hạ là thanh mai trúc mã, chúng vốn hôn ước từ nhỏ, đến ngày cập kê sẽ cùng định chung . Nếu ba năm Tiêu gia đến Thục địa, và bệ hạ xa cách nên lỡ mất lễ thành niên, đến lượt ngươi lên vị trí Hoàng hậu?!”
Hóa là như .
Ta cảm thấy kì lạ, chỉ là án tham ô ở Thục Trung mà thôi, thể kinh động đến mức Mạnh Sóc đích cải trang vi hành.
Ta nghĩ, vì công việc xong, vội vã trở về Kinh thành .
Ta vốn tưởng nhanh chóng về kinh là vì sinh thần của , ngờ thật là vì cho thanh mai của một danh phận.
Mạnh Sóc, ngay từ đầu ngươi lừa gạt .
Cái gì mà “Chỉ yêu Diểu Diểu”, cái gì mà “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân”, tất cả đều là giả dối!
Ta nắm chặt chiếc khăn uyên ương trong tay, móng tay đ.â.m da thịt thấm máu.
Rất đau, nhưng cũng thể nào so với nỗi đau trong lòng.
Hắn lừa đến nước Yến xa lạ, xây dựng một giấc mộng giả dối, chỉ vì thể vững ngai vàng.
Tới khi quyền lực định, liền vội vàng đón trong lòng cung.
Mạnh Sóc, ngươi đúng là ghê tởm, ghê tởm hơn tưởng vạn vạn !