Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ - Chương 45: Cái gọi là cảnh cáo

Cập nhật lúc: 2024-11-21 16:46:37
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc nhi Tiểu Bạch vội vàng túm đến hậu viện, bé tới mảnh Mai Lâm, chỉ vì ngày thường Tiểu Bạch giấu đồ gì đó hơn phân nửa đều ở tàng cây mai vàng.

khi bé mới chuẩn đến tàng cây mai vàng, Tiểu Bạch ở một bên há miệng túm quần áo của bé, lôi bé tới cửa hậu viện đang khép hờ, chân loạng choạng một cái Mặc nhi vội vàng : "Tiểu Bạch đừng túm , nếu ngã mẫu sẽ tức giận." Bé , nếu như Tiểu Bạch thật sự túm bé ngã sấp xuống, mẫu rống giận Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch buông quần áo Mặc nhi đang ngậm trong miệng đó tới chỗ cửa đang khép hờ, hai bước dừng về phía Mặc nhi, ý tứ là kêu Mặc nhi theo nó qua đó.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi chút nghi hoặc, chỉ cho là Tiểu Bạch đổi cách chơi mới, đồ nhặt về giấu chỗ khác ?

Đi theo bước chân phía của Tiểu Bạch, Mặc nhi mới cửa hậu viện, bé liền thấy ngoài cửa cách đó xa một úp sấp mặt đất. Mà mặt nọ hướng xuống, mặt đất ở nhiễm đầy m.á.u đỏ tươi, bé lập tức cả kinh giọng non nớt run run kêu trong sân: "Nương, mẫu ..."

Tô Nhược Hàm cất đồ xong, đó gỡ mặt nạ xuống để cho da mặt hít thở khí, thì tiếng kinh hô của Mặc nhi, nàng vội vàng chạy tới hậu viện.

Trong lòng chút gấp gáp rối loạn cũng chút lo lắng, gia hỏa Tiểu Bạch túm Mặc nhi về phía hậu viện theo lý thuyết là giống với ngày thường là đào bới đồ nó giấu gì đó mới đúng, tại Mặc nhi thất kinh gọi ?

Vội vàng chạy đến hậu viện, thấy Mặc nhi cửa hậu viện, nàng khẩn trương hỏi: "Mặc nhi ?" Nhịp bước chân cấp tốc qua.

Mặc nhi thấy Tô Nhược Hàm đến, bước nhanh vọt tới mặt của nàng, gắt gao ôm chân của nàng, tay run run chỉ đất xa xa bên sợ hãi : "Mẫu ... nọ thật nhiều máu."

Tô Nhược Hàm theo tay Mặc nhi qua, thấy một mặt đất, thời điểm thấy áo trắng nọ dính đầy m.á.u tươi, đồng tử mãnh liệt kịch liệt co rút vài cái. Phản ứng đầu tiên đó là, cái tên gia hỏa Tiểu Bạch nhặt một trở về, hơn nữa nó nặng nhẹ cắn thương... m.á.u nhiều như , chẳng lẽ cắn c.h.ế.t ?

Đây chính là liên quan đến mạng , Tô Nhược Hàm nhanh chóng trấn an vỗ vỗ đầu Mặc nhi: "Đừng sợ, đừng sợ, mẫu qua xem ."

Buông Mặc nhi , Tô Nhược Hàm khẩn trương tới.

Thấy Tô Nhược Hàm tới, Mặc nhi chút khẩn trương xích tới gần Tiểu Bạch ở một bên, hai tay gắt gao ôm chặt cổ Tiểu Bạch lùn ngang với . Nhìn vẫn nhúc nhích mặt đất, Mặc nhi chút sợ hãi mở miệng: "Tiểu, Tiểu Bạch... Hắn, c.h.ế.t ?" Một đầu lông xù của Tiểu Bạch cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn Mặc nhi trấn an.

Sau khi đến gần, nàng thấy nọ vẫn nhúc nhích, hơn nữa là quỳ rạp mặt đất. Tô Nhược Hàm chịu đựng cảm giác da đầu run lên xổm xuống trở của đối phương, một tuấn nhan mỹ như điêu khắc tái nhợt lộ .

Cũng là khi lật , nàng mới phát hiện vết thương của rõ ràng là do vết c.h.é.m của kiếm hoặc là vết đao, tuyệt đối do hàm răng sắc bén của Tiểu Bạch gây nên, như cũng đại biểu Tiểu Bạch thương.

Tô Nhược Hàm thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một , thầm nghĩ chỉ cần Tiểu Bạch gây mạng .

Nhìn miệng vết thương từ , hẳn là gặp truy sát linh tinh.

Hai nàng và Mặc nhi cũng chỉ là phụ nữ và đứa bé, tuyệt đối thể dính dáng liên quan đến việc .

Giữ vững quan niệm bớt lo chuyện của để sống lâu, Tô Nhược Hàm cũng quản rốt cuộc đối phương còn thở , cuống quít dậy tới bên cạnh Mặc nhi, miệng dồn dập : "Mặc nhi nhanh nhà." Tô Nhược Hàm vọt đây đó liền thuận tay chuẩn kéo Mặc nhi trong cửa.

Bởi vì Tô Nhược Hàm ở bên che chắn, cho nên căn bản Mặc nhi thấy diện mạo của mặt đất.

Lúc Tô Nhược Hàm tới, khi bé Tô Nhược Hàm kéo cửa thì đầu liếc mắt một cái, khuôn mặt của nọ lộ mắt Mặc nhi.

Thời điểm khuôn mặt mặt đất lộ , khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Mặc nhi trong nháy mắt mất huyết sắc, con ngươi đen nhánh đột nhiên trợn to, dám tin nọ.

...

Mặc nhi khuôn mặt quen thuộc nhắm chặt hai mắt ở đó, m.á.u b.ắ.n tung tóe cẩm bào màu trắng như những đóa hồng mai nở rộ, bé run run ở nơi đó: "Phụ , là phụ ... Mẫu ... Là phụ ..."

Cái gì, cái gì????

Động tác Tô Nhược Hàm nhà đóng cửa đột nhiên dừng , dám tin cúi đầu liếc mắt Mặc nhi một cái, đó nghiêng đầu liếc mắt nam nhân sống c.h.ế.t ở đằng một cái, ngây ngẩn cả .

Nam nhân , là phụ của Mặc nhi???

Trong lúc Tô Nhược Hàm còn đang ngây , Mặc nhi vốn đang nàng lôi kéo, giãy khỏi tay nàng, nho nhỏ run run tới chỗ nam nhân mặt đất.

Sau khi Mặc nhi tránh thoát khỏi thì Tô Nhược Hàm mới phản ứng . Nếu nọ là phụ của Mặc nhi, xem thật đúng là thể cứ mặc kệ ném như .

Khi thấy nho nhỏ của Mặc nhi run run chậm rãi tới gần nam nhân , nàng lập tức bước nhanh vọt qua, đưa tay đến phía cánh mũi của . Khi nhận thấy còn thở, nàng đầu kêu lên với Mặc nhi sắc mặt trắng bệch run run: "Mặc nhi đừng sợ, còn thở, còn chết." Nói xong câu đó nàng âm thầm nhíu nhíu mày, vì thời điểm nàng những lời , trong đầu nàng thể mang theo cảm giác một tia hy vọng c.h.ế.t ? Chẳng lẽ bởi vì Mặc nhi là phụ của bé, cho nên nàng sợ hãi sẽ mang Mặc nhi , cho nên trong lòng ý như ? Thật sự là kỳ quái.

Cũng may Mặc nhi còn nhỏ, nhận thấy ý tưởng chợt lóe biến mất của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/chuong-45-cai-goi-la-canh-cao.html.]

"Không, chết?" Trong hốc mắt của Mặc nhi chứa đầy nước mắt, Tô Nhược Hàm chết, lúc nước mắt ngừng rơi.

Tô Nhược Hàm dùng sức lắc lắc đầu: "Thực chết, nhanh đây giúp mẫu một chút." Nói xong nàng dùng sức túm nam nhân lên kéo , nhưng mà phát hiện thể lực thật sự đủ, chỉ kêu Mặc nhi hỗ trợ.

Thân thể Mặc nhi nho nhỏ, nâng chân giúp nàng cũng khó khăn, cuối cùng vẫn là gia hỏa Tiểu Bạch chạy tới gặm quần áo bả vai bên của nam nhân dùng sức kéo, mà Tô Nhược Hàm nắm ở phía bên cố sức kéo trong nhà.

*****

Lúc cách hai mươi dặm ở phía ngoại ô Lâm Lan thành Phượng Lan quốc, một đội năm hắc y nhân nhanh chóng tới một nghĩa trang bỏ hoang.

Sau khi tiến nghĩa trang, trong đại sảnh trống trải cũ nát một lão giả mặc đồ xám tro chờ ở nơi đó.

Nhìn thấy năm trở về, đôi mắt sắc như chim ưng của lão giả áo xám chằm chằm cầm đầu năm , giọng trầm thấp khàn khàn truyền tới hỏi: "Thế nào? Mọi chuyện thỏa đáng ?"

Năm nhất tề quỳ xuống đất, cầm đầu vẫn cúi đầu, khăn che mặt màu đen che kín cả khuôn mặt chỉ còn một đôi mắt phượng, trong mắt mang theo lạnh lùng vô tình mở miệng: "Mọi chuyện thỏa đáng, dựa theo kế hoạch dẫn qua."

"Ừ, c.h.ế.t ?" Lão giả áo xám lòng gật gật đầu, mặt mang theo loại tình cảm tàn nhẫn.

"Không chết, Mạc Tử Khanh trọng thương đào thoát." Người cầm đầu cúi đầu quỳ mặt đất, hai tay chống đỡ dùng sức ấn xuống mặt đất.

Lão giả áo xám xong cũng phản ứng tức giận, hồi lâu mới mở miệng: "Thôi!!! Trở về cho Thanh Nguyên, chính là một sự cảnh cáo, còn dám trái quyết định của , Mạc Tử Khanh thể sẽ vận may đào thoát như nữa , hừ!!!"

Nói xong , lão giả áo xám phất tay áo rời , năm hắc y nhân trừ bỏ cầm đầu đang quỳ, bốn khác thời điểm lão giả áo xám rời cũng dậy theo rời khỏi nghĩa trang.

Người cầm đầu hắc y nhân vẫn quỳ mặt đất, thật lâu thật lâu mới chậm rãi lên, đưa tay lấy cái khăn đen mặt xuống, lộ tuấn nhan như yêu nghiệt, trong mắt phượng tất cả mang theo đều là hàn ý thấu xương.

Sau khi thương nặng, còn vọng tưởng thao túng ???

Cảnh cáo ?

Người phản bội , cần thiết giữ nữa .

*****

Lúc Tô Nhược Hàm bận rộn một đầu đầy mồ hôi đảo quanh trong phòng. Nàng sai Mặc nhi và Tiểu Bạch đến phía viện dùng đất che giấu vết máu, để ngăn ngừa theo vết m.á.u tìm tới trong nhà .

Mà chính nàng cấp tốc xử lý quần áo của , khi dùng kéo cắt bộ thành mảnh vải, miệng vết thương cũng bộ lộ . Tổng cộng bảy vết đao chém, trong đó một miệng vết thương sâu thể thấy xương, cho thời điểm nàng xử lý miệng vết thương da đầu cũng chút run lên.

Bởi vì hiện tại với cái dạng của Tô Nhược Hàm cũng dám mang tới y quán, mắt nàng chỉ đành khẩn cấp xử lý, cầm m.á.u đó sử dụng kim châm khâu y phục hơ qua lửa xỏ sợi chỉ nhỏ khâu miệng vết thương . Ít nhất như thể cho miệng vết thương tiếp tục nứt toát chảy máu.

Trong tay Tô Nhược Hàm căn bản thuốc men gì, cũng là của lúc tay Mặc nhi thương, nàng y quán tìm hiểu tin tức mua chút thuốc mỡ bôi ngoài da trong y quán, còn một bao thuốc bột phấn là thầy thuốc nếu miệng vết thương tiếp tục chảy m.á.u thì mới dùng. Bởi vì lúc đó trở về tay Mặc nhi cầm máu, cho nên thuốc đó thật là còn thừa .

Nghĩ đến bao dược , Tô Nhược Hàm khâu xong mũi cuối cùng miệng vết thương, nàng chạy nhanh tìm bao thuốc bột , cũng quản ích , cứ rắc lên miệng vết thương .

Đợi cho việc kết thúc, Tô Nhược Hàm cau mày bĩu môi tuấn nhan giường , chút phức tạp mở miệng: "Ta tận lực , sống chính là chuyện của ngươi." Bây giờ ở trong lòng của nàng thật sự rối rắm, Mặc nhi nam nhân là phụ của bé, nhưng mà hiện tại ngã cửa nhà nàng...

Trái Tô Nhược Hàm nghi ngờ nam nhân mắt là phụ Mặc nhi, chỉ vì gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc của ít nhất bảy phần tương tự với Mặc nhi. Vậy cũng khó trách Mặc nhi đáng yêu như thế, thì phụ của bé là một mỹ nam.

Chỉ là... Nàng cứu tỉnh nam nhân , vạn nhất đến lúc đó dẫn Mặc nhi thì bây giờ?

mà... Nếu c.h.ế.t , Mặc nhi sẽ phản ứng gì?

Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm liền cảm thấy chút đau đầu, nhịn ném nam nhân giường bên ngoài.

Mỏi mệt xoay xoay cần cổ, Tô Nhược Hàm miệng vết thương của nam nhân giường xử lý đơn giản ngừng chảy máu, nàng phức tạp thở dài. Xoay đến hậu viện, chuẩn xem Mặc nhi che đậy vết m.á.u kỹ càng , đến khi che giấu xong, nàng vẫn nên đến hiệu thuốc bắc mua chút dược thôi. Tô Nhược Hàm cũng cho rằng phương thức xử lý miệng vết thương như thể cho khỏe .

*****

Lúc trong một tòa nhà kín đáu ở trong Lâm Lan thành, dung nhan tuấn mỹ mang ý câu hồn bóng dáng đang quỳ đất, trong mắt phượng hề ý , chỉ sát ý lạnh như băng.

"Ha ha... Ngươi nên xử trí ngươi như thế nào đây? Ám Tinh..."

Thân ảnh đang quỳ nhẹ run một cái, vẫn trầm mặc mở miệng. Phản bội chủ tử, theo lão chủ tử đuổi g.i.ế.c Mạc Tử Khanh đó chủ tử tự bắt , Ám Tinh còn lời nào để . Bốn đồng hành với chủ tử g.i.ế.c chết, mà lúc bản còn chết, chỉ sợ c.h.ế.t trở thành hy vọng quá xa vời với ...

Loading...