Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ - Chương 7: Chó dữ cắn người
Cập nhật lúc: 2024-11-21 16:34:05
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , sắc trời dần sáng, từng tiếng gà gáy truyền đến.
Tô Nhược Hàm ở trong ổ chăn nhíu nhíu mày, tiếng gà gáy?
Chẳng lẽ trong nhà hàng xóm cách vách nuôi gà?
Chỉ là hình như nàng đang ở trong khu nhà ở cao cấp, nơi hẳn là ai sẽ nuôi gà ?
Bên tai gà gáy ngừng vang lên, nàng chút tức giận mở to mắt, trực tiếp tưởng xoay xuống giường tìm hàng xóm cách vách lý luận, trong khu nhà cao cấp lúc nào thì đổi nghề nuôi gà hả? Có để cho ngủ đây.
Chỉ là mới từ giường xoay dậy, khi nàng thấy màn giường mắt, bỗng dưng sửng sốt một chút, thế mới nhớ tới nàng hiện đang ở nơi nào. Không vẫn ở trong khu nhà ở cao cấp của , rõ ràng cũng xuyên qua đến cổ đại lạc hậu chim đẻ trứng .
Ngồi ở giường, tiếng gà gáy ngoài phòng, cùng với từng trận âm thanh "Loạt xoạt loạt xoạt", Tô Nhược Hàm chậm rãi xử lý cho . Chỉ vì quần áo cổ đại tương đối phức tạp, nàng mặc quần áo đều phí ít thời gian. Huống chi còn mái tóc đen dài tới eo của nàng nữa, cho nàng chút đau đầu...
Tại cổ đại , phụ nhân khi kết hôn đều vấn mái tóc dài thành búi tóc, mà Tô Nhược Hàm nàng vấn búi tóc đây? Hơn nữa khi vấn búi tóc ở đỉnh đầu, cả trực tiếp già hơn mười mấy tuổi, già còn cảm thấy nặng đầu, khó chịu chết!
Nhìn gương đồng lăn qua lăn hồi lâu, cuối cùng chính là nàng tìm một sợi tơ lụa màu trắng, đơn giản buộc mái tóc đen tới lưng ở ót.
Tô Nhược Hàm khỏi phòng, thấy bên ngoài tuyết ngừng rơi, trong sân Đại Thạch đang cầm trong tay một cái xẻng sắt thật to, âm thanh "Loạt xoạt loạt xoạt" là do dùng xẻng sắt thanh lý tuyết còn đọng trong sân.
Thấy nàng khỏi phòng, khuôn mặt hàm hậu của Đại Thạch lộ một chút kinh ngạc, lập tức chút ngượng ngùng : “Ách... Kia, cái Liễu cô nương ngươi rời giường hả... Là, là ầm ỹ đến ngươi ? Thật sự là xin , nếu ngươi nghỉ ngơi chốc lát nữa , một lát nữa đến dọn dẹp.” Nói tới đây, nhanh chóng dừng động tác trong tay, chút hổ trở tay gãi gãi cái ót của .
Tô Nhược Hàm hết chỗ , đều thức dậy, còn thể để cho nàng nghỉ ngơi nữa.
Ai... một nhà Lý thẩm nhi đối nàng thật sự là...
Lắc lắc đầu, trong lòng nàng hiện lên một chút bất đắc dĩ.
”Không cần, đúng lúc cũng tỉnh, liền lên dạo.”
”À... thì, thì là như ! Vậy , Liễu cô nương ngươi cứ tùy tiện dạo , đợi lát nữa a nương xong bữa sáng sẽ gọi ngươi.” Đại Thạch sửng sốt một giây, ấp úng gật đầu đáp lời, nhưng mà khi tầm mắt thấy một đầu tóc đen của Tô Nhược Hàm buộc sơ sài ở đầu, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên cực kỳ khó hiểu.
Tô Nhược Hàm gật gật đầu, xoay tới cửa viện, bước chân mới vài bước, đột nhiên nghĩ tới Đại Thạch ở trong viện đang quét tuyết đọng, nàng dừng cước bộ nghiêng đầu về phía : “Nếu ... Ta đến giúp ngươi !”
”A... Không, cần... Ta tự là .” Đại Thạch nàng giúp, nhất thời mắt trợn tròn một hồi, thật lâu mới phản ứng , nhanh chóng dùng sức lắc đầu. Nói đùa ... để cho nàng một phụ nhân thoạt yểu điệu đến giúp công việc dùng thể lực, quả thực chuyện như .
Thấy Đại Thạch chút do dự liền cự tuyệt , Tô Nhược Hàm chút bất đắc dĩ, thản nhiên Đại Thạch liếc mắt một cái đó xoay đến bên ngoài.
Đối với thái độ của Lý thẩm nhi và Đại Thạch đối đãi với , nàng chút bất đắc dĩ, nhưng mà thấy một nhà bọn họ thật sự cần tiền , mà bọn họ cứu nàng, nàng vặn cũng tiền đó, cho nên liền cho bọn họ.
Chỉ là nghĩ tới, một nhà bọn họ bởi vì tiền mà đối với nàng cung kính khách khí đến trình độ , là cảm thấy cầm tiền của nàng nhiều như nên băn khoăn?
Chẳng qua là nàng trả nhân tình, thuận tiện ở nhờ nhà bọn họ một đoạn thời gian, căn bản để cho một nhà bọn họ xem nàng trở thành một đại tiểu thư mà cung phụng nuôi dưỡng. Nếu còn bằng nàng lấy tiền mua vài nha đầu sai sử, ?
Lắc lắc đầu, nàng phía bên ngoài.
Tô Nhược Hàm ngoài lâu, Lý thẩm nhi liền từ trong phòng bếp , thấy Đại Thạch đang quét tuyết ở trong sân, sắc mặt của bà vui qua, vỗ lên đầu một cái khiển trách: “Ngươi xú tiểu tử tay chân thể nhẹ nhàng chút ? Vạn nhất lát nữa gây ầm ĩ Liễu cô nương nghỉ ngơi thì bây giờ?” Nói xong hung hăng trừng mắt con trai vốn khỏe mạnh của một cái.
” mà... A nương, Liễu cô nương dậy .” Đại Thạch nhỏ giọng thầm. Hơn nữa, hiện tại ầm ĩ Liễu cô nương thì cũng chậm, cũng đều đánh thức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/chuong-7-cho-du-can-nguoi.html.]
”Ơ... Liễu cô nương dậy ? Sao thấy ?” Lý thẩm nhi xoa xoa hai tay ướt nhẹp ở tạp dề của mấy cái, thoáng qua bốn phía, vẫn thấy .
Đại Thạch tiếp tục bận rộn việc, tùy ý chỉ một hướng cho mẫu đáp: “Nàng dạo chung quanh, dù lúc cũng cơm xong, để cho nàng dạo loanh quanh cũng .”
”Ôi... Ngươi hỗn tiểu tử , ngươi để cho nàng ngoài dạo, lúc đang buổi sáng trời lạnh, phỏng chừng mụ Vương đanh đá cách vách cũng rời giường, khẳng định Đại Hắc còn nhốt . Vạn nhất súc sinh thương Liễu cô nương thì bây giờ nha... Ngươi thật hồ đồ mà!” Lý thẩm nhi Tô Nhược Hàm chạy ngoài dạo, sắc mặt lập tức đại biến.
Vừa lời của a nương nhà , sắc mặt của Đại Thạch cũng đột biến, khẩn trương cầm theo xẻng sắt trong tay vội chạy tới bên ngoài.
Mà Lý thẩm nhi cũng nhanh chóng theo, trong lòng chỉ thể cầu nguyện, cầu cho Liễu cô nương cần gặp Đại Hắc hung ác là , rằng Đại Hắc từng cắn tàn phế.
Bên khi mẫu tử Lý thẩm nhi và Đại Thạch vội vàng chạy tới, thì bên Tô Nhược Hàm cũng ở tại chỗ một cử động nhỏ cũng dám, trán dần dần toát mồ hôi lạnh, từ lông mày thanh tú của nàng chảy xuống đến sườn mặt.
Cúi đầu gia hỏa mặt đang nhe răng trừng mắt với , chân cẳng Tô Nhược Hàm chút run lên. Ngày bé từng một chó cắn, nàng liền sợ loại cẩu thể cao lớn . Mà hắc cẩu (chó đen, chó mực) mắt đang nhe răng trợn mắt , từ cổ họng còn ngừng phát tiếng gầm nhẹ, thấy liền là dễ chọc. Vừa nàng chỉ là ngang qua nơi mà thôi, đột nhiên một cái bóng màu đen bất ngờ nhảy , nhất thời một con cẩu xuất hiện chặn đường ở ngay mặt của nàng.
Vốn tưởng rằng bất động ở tại chỗ, thì con cẩu sẽ rời , cũng ngờ tới, khi nàng ở nơi đó, cũng là...
”Uông uông uông... hú...”
Nhìn con ch.ó đen to lớn cao chừng một mét, ngay tại khi tiếng chó sủa truyền đến, Tô Nhược Hàm tự chủ mà lui về từng bước, càng đưa tới con ch.ó dữ bức bách tới phía từng bước. Vốn nàng đang hoảng hốt, lập tức thất kinh xoay bỏ chạy, mà phía con ch.ó đen liền bổ nhào lên, túm vạt áo phía nàng liền cắn chặt dùng sức kéo xuống, chỉ "rẹt" một tiếng, một miếng vải rơi xuống trong miệng chó.
Nghe tiếng quần áo xé rách Tô Nhược Hàm chỉ cảm thấy da đầu run lên, cả lạnh run cả lên, nàng liều mạng chạy cũng tuyệt vọng . Chẳng lẽ xuyên qua đến cổ đại, vì chó cắn mà chết? Hiện tại nàng quên mất, kỳ thật nàng thể trốn trong gian .
Phía , con ch.ó đen thấy Tô Nhược Hàm dùng sức chạy ở phía , nhất thời trong mắt hiện hung quang, mạnh mẽ nhảy một cái liền xông đến lưng Tô Nhược Hàm. ở trong phút chốc bổ nhào đối phương, phát hiện hình mục tiêu đột nhiên thấp , hại nó cắn hụt, nhất thời nhe hàm răng lô nhô trắng ởn, miệng phát tiếng rống trầm thấp.
Lúc Tô Nhược Hàm chạy trối chết, vấp một cây gỗ do đêm qua gió lạnh thổi gãy, phát hiện con ch.ó dữ đánh úp tới , nàng mạnh mẽ đánh sang bên trái một gậy, tránh con ch.ó dữ nhào lên trong gang tấc. Thấy nó còn đánh tới , nàng sốt ruột thuận tay quơ lấy chạc cây mặt đất, dùng sức quất tới đầu con ch.ó dữ.
Trong lúc cổ tay cầm gậy gỗ đánh lên đầu chó dữ, chỉ "Phịch" một tiếng, con ch.ó nhất thời phát một tiếng kêu bén nhọn, tiếp theo đó là tiếng sủa càng thêm hung ác, nó hung mãnh nhào tới Tô Nhược Hàm, ý trả thù.
Vốn ở thời điểm Tô Nhược Hàm đánh trúng con ch.ó , còn ẩn ẩn hối hận một chút, nàng chỉ là đuổi nó rời khỏi mà thôi, từng nghĩ sẽ đánh trúng nó. hiện tại thấy bộ dáng dữ tợn của nó, Tô Nhược Hàm lập tức nổi nóng, khi khúc gậy trong tay đánh tới chó dữ, thì càng thêm dùng sức. Thật đúng là hiền bắt nạt, ngựa hiền cưỡi, một con ch.ó cũng kiêu ngạo khinh như , thật sự là thể nhịn nữa.
Mắt hạnh nheo , một thở nguy hiểm hiện lên từ trong mắt của nàng, cho con ch.ó hung ác ở đối diện co rúm một chút, nhưng mà cũng chịu rời như , lúc hình cao chừng một thước cúi xuống một chút, chân cong, một cái chuẩn khi chồm lên...
Người cẩu đại chiến, từ đó bắt đầu...
Đợi cho thời điểm Lý thẩm nhi và Đại Thạch tìm đến, thấy một màn mắt dọa đến choáng váng!!!
Trước mắt Tô Nhược Hàm một quần áo rách nát, khắp nơi đều là vết m.á.u loang lổ, khúc gỗ trong tay nàng dính đầy vết máu, còn một ít lông chó màu đen dính đó, mà mặt đất còn ... Đại Hắc đang ngừng run rẩy!!!
Nhìn thấy tình huống , Lý thẩm nhi lập tức vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy qua lôi kéo Tô Nhược Hàm khẩn trương hỏi: “Liễu cô nương... ngươi nhiều m.á.u như , ngươi thương?” Vừa , Lý thẩm nhi lôi kéo quan sát Tô Nhược Hàm. Khi thấy nàng vài chỗ cắn thương, cùng với vết thương móng sắc của chó dữ cào trúng, lấp tức tiếng hít lãnh khí toát từ trong miệng bà.
Đại Thạch ở một bên, tuy mặt thần sắc lo lắng, nhưng mà là một đại nam nhân, cũng để đến gần xem xét miệng vết thương Tô Nhược Hàm.
”Ôi... Cô nương , ngươi đây là tạo tội gì hả, cũng trách lão bà tử cho ngươi, con ch.ó dữ thời điểm cột , chúng ai cũng dám đến nơi , cũng tại ...” hốc mắt Lý thẩm nhi bắt đầu phiếm hồng.
”Lý thẩm nhi đừng !” Tô Nhược Hàm nhíu mày mở miệng.
Thấy khí chất cả Tô Nhược Hàm đại biến, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhất là thời điểm khi về phía con ch.ó dữ Đại Hắc mặt đất còn nồng đậm sát khí. Lý thẩm nhi ngừng tiếng , lúc đang định mở miệng, bên một giọng nữ bén nhọn truyền đến: “Cái tên đáng c.h.é.m ngàn đao nào mới sáng tinh mơ liền kêu gào ở trong ?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một nữ nhân đầu tóc bù xù từ trong nhà bên cạnh . Khi đối phương thấy là mấy Lý thẩm nhi, sắc mặt ngượng ngùng trắng liếc mắt một cái. mà khi tầm mắt của nàng rơi xuống Đại Hắc cả đổ máu, còn đang co rúm nhỏ, lập tức tiếng thét chói tai từ trong miệng nàng truyền : “Là ai động chó của nhà ? Là tên đáng c.h.é.m ngàn đao nào, cho lão nương...”